TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 189

bấy nhiêu, không biết bao nhiêu năm nữa, nàng mới có thể nhìn lại cảnh vật
như vậy lần nữa.

Tư Hành Phong mở mắt, vừa hay nhìn thấy người phụ nữ ngồi trước mặt

mình đang nhìn về phía xa mỉm cười ngốc nghếch. Sở dĩ ngài cảm thấy
nàng đang mỉm cười là bởi trên má nàng ẩn hiện chiếc lúm đồng tiền duyên
dáng.

Hình như trước giờ, ngài chưa từng thấy người phụ nữ này cười lần nào

cả.

“Chuyện gì khiến ngươi vui vẻ vây? Có phải cuối cùng đã có thể thoát

khỏi chiếc lồng giam cầm, có thể nhìn thấy rừng núi xanh tươi, tuyệt đẹp
nên cảm thấy lúc này thích hợp để bỏ trốn chăng?”

Nụ cười hân hoan trên khuôn mặt Hạ Phẩm Dư nhanh chóng biến mất,

nàng quay người, đóng cửa sổ lại, ngồi nghiêm chỉnh, dịu dàng đáp “Hồi
bẩm Hầu gia, đích thực là quá lâu rồi, nô tì không được nhìn thấy cảnh vật
tuyệt vời như thế, chẳng qua chỉ cảm khái quãng thời gian đã trôi qua mà
thôi, hoàn toàn không có ý định trốn thoát. Cho dù thực sự muốn thì có thể
trốn đi đâu chứ?”

Ẩn ý của câu nói này chính là, cho dù nàng thực sự chạy thoát, tin chắc

rằng, ngài nhất định sẽ phái người đi tìm, dù cho phải đào sâu ba tấc đất
cũng quyết không để nàng chạy thoát. Việc này chẳng khác nào khi ngài sai
người đi tìm Lạc cô nương, chạy thoát rồi lại tiếp tục tìm về, nói không
chừng còn phải chịu nỗi đau về thể xác. Thân thể đều là do cha mẹ ban cho,
nàng không nỡ làm tổn thương đến nó, cũng sợ đau đớn, nên đành chấp
nhận số phận mà sống đến cuối cuộc đời. Đã quen rồi thì chẳng có gì là
không thể.

Ưu điểm lớn nhất của người phụ nữ này chính là biết điều, biết giữ

chừng mực. Tư Hành Phong bất giác cau mày nói “Trước khi ngươi nhập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.