TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 224

Ngài nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, đột nhiên cảm thấy thứ quả dại

trong miệng không còn vị tươi ngon, ngọt lim như ban nãy, mà thay vào đó
là cảm giác chua cay.

Ngài đã từng nghĩ đến ngàn vạn khả năng nhưng chưa từng nghĩ tới

việc, người phụ nữ này không chỉ cứu mạng ngài mà còn chăm sóc ngài tận
tâm tận lực đến vậy, còn ngài, giờ chẳng khác nào một phế nhân, càng tồi
tệ, thảm hại hơn khoảng thời gian kinh hoàng nhất của sáu năm về trước.

Ngài lạnh lùng ‘hưm’ một tiếng. Đối với ngài mà nói, vận mệnh luôn

luôn đắng cay.

Đợi khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy nàng quay trở về, cũng chẳng hiểu bây

giờ là canh mấy, nhìn đống lửa trong hang động ngày càng rực rỡ, ngài đặt
số quả dại xuống, nhọc nhằn dịch chuyển thân người, từ từ đứng dậy, vừa
bước một bước, cả thân người đã lung lay, chập choạng. Ngài liền từ từ
dừng bước chân, từ từ lê bước, sau đó, cứ như vậy, tay vịn vách đá, từ từ đi
ra ngoài cửa động.

Ngoài động, sắc trời dần tối sẫm.

Ngài than dài một tiếng, đang định bước ra bên ngoài thì nghe thấy tiếng

bước chân quen thuộc, liền vội vã quay người lại phía sau.

Hạ Phẩm Dư lúc này mang rất nhiều quả dại về, thấy ngài đứng bên

ngoài cửa động, quay lưng lại với mình, liền vội vã lên tiếng “Tại sao ngài
lại đứng dậy rồi? Vết thương ở chân ít nhất phải mất thời gian hai, ba ngày
mới khỏi, bây giờ tốt nhất là đừng tùy tiện quá, nếu để vết thương toạc ra
thì phải chịu đau đớn thêm lần nữa đấy!” Nàng đặt quả dại sang một bên,
chạy lại gần đỡ lấy Tư Hành Phong.

“Ta không sao cả.” Tư Hành Phong đẩy nàng ra một cách vô tình, tập

tễnh quay về chỗ nằm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.