TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 242

Sau đó, Tôn đại nương làm vài món đơn giản, vì đã nhiều ngày chưa có

hạt cơm nào vào bụng, nên hai người ăn sạch cơm như loài quỷ đói vậy.

Tôn đại nương thấy thế che miệng mỉm cười, sau đó thu dọn căn phòng

cho hai người nghỉ lại qua đêm.

Đêm hôm ấy, Tư Hành Phong ôm Hạ Phẩm Dư vào lòng rồi ngủ, trong

khi Hạ Phẩm Dư phải đếm mấy ngàn con cừu mới bình tĩnh đi vào giấc
ngủ. Tư Hành Phong vì được ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái, sức khỏe
ngày càng kiện tráng.

Ngày hôm sau, hai người cáo biệt vợ chồng Tôn lão bá, ngồi lên chiếc

xe bò của một nhà trong thôn đến nơi bán ngựa gần nhất, sau khi nghỉ ngơi
một lúc, họ liền thuê một chiếc xe ngựa rồi tiếp tục tiến về phía Đông.

Ba ngày trôi qua, chỉ còn một đoạn đường nữa là có thể tới kinh thành

của hoàng triều Kim Bích, xem ra trước khi trời tối, chắc là họ có thể nhập
thành. Đúng vào lúc đi qua một quán trà nhỏ bên đường, họ quyết đinh
dừng lại nghỉ ngơi ăn uống rồi mới tiếp tục lên đường.

Tư Hành Phong ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi, Hạ Phẩm Dư xuống xe đi

mua màn thầu và nước uống, đúng lúc đang trả tiền, đột nhiên ba tên đàn
ông mặc y phục màu ghi xông vào. Ba người này thân hình không cao lắm,
nhưng người nào người nấy trông đều vạm vỡ, rắn chắc, một trong số đó có
một gã có nốt ruồi màu đen rất to bên má trái. Ba người vừa ngồi xuống đã
đập bàn đập ghế, lớn tiếng bảo ông chủ bê màn thầu với một vài món nhắm
lên.

Tiểu nhị không dám chậm trễ, liền run run bê mấy đĩa màn thầu lại.

Ba tên này cầm màn thầu lên cắn, một người trong đó đột nhiên đưa lời

cằn nhằn “Mấy huynh nói xem phải chăng thượng cấp đã điên rồi? Người
nhảy xuống sông Kinh Hà còn có thể toàn mạng sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.