TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 350

Kể từ sau khi đến kinh thành của hoàng triều Kim Bích, mỗi lần bàn

luận việc làm ăn cùng với Quan Quần ít khi ngài bảo nàng tránh ra ngoài,
bởi ngài biết rõ tính cách nàng. Thế nhưng lúc nãy Quan Quần có ý tránh
nàng, đến nói thầm bên tai ngài, nên có thể biết đó là chuyện không tiện cho
nàng biết.

Nàng biết rõ một điều, mình phải làm thế nào để giữ đúng bổn phận.

Chỉ có điều nét mặt ngài thay đổi, bàn tay ngày càng nắm chặt đôi đũa

khiến cả bàn tay lúc đỏ au, lúc tím ngắt, đây chính là biểu hiện phát nộ.

‘Bộp’ một tiếng, ngài đập mạnh đôi đũa lên mặt bàn “Nàng cứ ngồi đây

ăn một mình, ta có việc gấp phải ra ngoài giải quyết.” Vừa nói dứt câu.
Ngài liền vội vã bỏ đi cùng Quan Quần.

Hạ Phẩm Dư nhìn theo bóng dáng hai người, đột nhiên cảm thấy mơ hồ.

Quay đầu nhìn đĩa thịt vịt tẩm mật, lại nhớ tới thông tin nghe được tại

Thái Bạch lầu trước đó, bất giác nàng nhíu chặt mày. Lúc nãy khi nói thầm
bên tai ngài, Quan Quần có nhắc tới ba chữ Vạn Hoa lầu, phải chăng chính
là đang nói đến việc này? Xem ra ngài đã biết chuyện của Hứa Bích Nhu.

Nàng than dài một tiếng, ngài đi rồi, nàng đâu còn tâm trạng để thưởng

thức mỹ vị nữa chứ? Thế nên, nàng liền thu dọn bát đĩa.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, nàng bước về phía phòng khách, thấy A

Đạt đang thần thần bí bí, còn bê trên vai một người phụ nữ mặc y phục màu
vàng, đầu tóc rối bời rủ xuống dưới che hết cả khuôn mặt. Thế nhưng bộ y
phục màu vàng kia hoàn toàn không che hết được thân thể của người phụ
nữ kia, gần như nửa thân người đều bị lộ ra ngoài, làn da trắng trẻo dưới
ánh nắng hiện lên nhợt nhạt. Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết xuất thân
từ thanh lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.