TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 36

Hàm Yên sau khi nghe thấy câu nói của Hạ Phẩm Dư liền nhận ra mình

đã lỡ lời, hoảng hốt ngậm miệng, không dám nhiều chuyện thêm nữa.

Thời gian kể từ giây phút đó chậm hẳn lại, chậm đến mức bất cứ ai cũng

có thể níu giữ được bước chân của thời gian…

Sáng sớm ngày mùng sáu, vầng mặt trời chói lóa nhú lên phía đường

chân trời xa xa, trong khi vầng trăng cong cong hình lưỡi liềm kia vẫn chưa
lặn hẳn, Hạ Phẩm Dư và Hàm Yên đã cung kính đứng bên ngoài cửa điện,
lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh của bề trên. Khi ánh nắng dần len lỏi vào trong,
hai người liền bước vào trong điện, bắt đầu bận rộn. Không lâu sau, bóng
dáng khoác áo bào màu vàng dần biến mất khỏi sắc trời tinh mơ, khiến hai
thân hình khoác y phục cung nữ có thể nghỉ ngơi trong giây lát.

“Phẩm Dư tỷ, tia nắng đầu tiên đã rọi vào chân trái của muội đấy.” Hàm

Yên thì thầm chỉ để mình Hạ Phẩm Dư nghe thấy “Hoàng thượng đã rời
khỏi lâu rồi, không biết Bình Viễn Hầu gia lúc nào mới thức giấc nhỉ?
Trong lòng Hàm Yên thấy sợ hãi lắm…”

Thế nhưng người mà Hàm Yên sợ thực sự không phải là Hoàng thượng

mới rời khỏi, cũng không phải vị chủ nhân đang nằm bên trong còn chưa
tỉnh giấc, mà chính là Hoa Quý phi người hiện đang nắm quyền sinh sát của
Đông cung.

Hạ Phẩm Dư quay đầu nhìn tiểu nha đầu mới vừa mười bốn đang đứng

cạnh bên, bình thản mỉm cười, xem ra câu nói nhắc nhở của nàng ban nãy
đối với tiểu nha đầu này chỉ như đàn gảy tai trâu.

“Phẩm Dư tỷ, trên mặt muội có gì hay sao mà tỷ lại nhìn muội lâu thế?”

Khuôn mặt xinh xắn, nhỏ nhắn của Hàm Yên hiện lên nét nghi hoặc.

Hạ Phẩm Dư không đáp, khuôn mặt vẫn nở nụ cười rất nhẹ vốn có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.