TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 380

“Ta chẳng là cái gì cả. Đây là lỗi của ta, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của

ta.” Không thể nào kìm nén thêm được nữa, nước mắt nóng bỏng tuôn trào
khỏi khoang mắt.

“Nàng thực sự khiến ta thất vọng. Nàng không thể ở lại đây thêm được

nữa, ngày mai nàng hãy rời khỏi đây cho ta.” Ngài nghiến răng cất lời.

“Được, ngài bắt ta đi thì ta sẽ đi. Chỉ cần ngài nói thì ta sẽ thực hiện. Ta

sẽ bỏ đi đến một nơi thật xa, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt
ngài, vĩnh viễn không bao giờ can thiệp vào chuyện của ngài nữa.” Nàng
lặng lẽ hít một hơi thật sâu, nước mắt càng tuôn xuống nhiều hơn, không
thể nào ngừng. Cuối cùng ngài đã đuổi nàng đi.

Tư Hành Phong nếm được vị đắng trong lời nàng, trong lòng dường như

cảm thấy tột cùng kinh ngạc. Trước giờ nàng không bao giờ khóc, ngoại trừ
lần ở dòng Kinh Hà và trong sơn động. Không ngờ giờ nàng lại đang khóc.
Nàng muốn dùng nước mắt để ép ngài phải từ bỏ việc báo thù sao? Thế
nhưng bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn ngài thôi báo thù nữa.

“Nàng khóc cái gì? Ngày mai nàng có thể được tự do tự tại, đáng lẽ

nàng phải cười mới đúng chứ?” Nàng không cười, ngài cười, nụ cười thê
lương, thảm hại.

“Đúng thế, ta đang cảm thấy rất vui. Thế nhưng chẳng lẽ cứ vui là nhất

định phải mỉm cười hay sao? Khóc cũng có thể chứng minh ta đang cảm
thấy vui sướng…” Nàng đưa tay lên lau nước mắt, trái tim chẳng khác nào
bị ngàn vạn chiếc kim châm vào.

Ngài ảo não, lại hôn nàng đắm đuối, hôn lên những dòng nước mắt mặn

đắng đang không ngừng tuôn rơi của nàng.

Nàng không dám hít thở quá mạnh, không dám ôm ngài, không dám đáp

lại nụ hôn của ngài, không dám làm bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ bình thản tiếp
nhận mọi chuyện mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.