TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 413

Thu Nhi và Đông Nhi đang đi trước dẫn đường, nghe thấy tiếng động

liền nhìn trước ngó sau, nhưng chẳng thấy bất cứ bóng dáng một ai, sợ hãi
lui bước, trốn phía sau lưng Hạ Phẩm Dư “Nương nương, không biết có
phải ma quỷ không nữa…”

Hạ Phẩm Dư nhìn ra xung quanh, không thấy bất cứ thứ gì liền quay

sang an ủi hai tiểu nha đầu “Không làm chuyện thất đức, không lo quỷ đến
tìm. Chỉ là tiếng gió thổi khiến cành cây đập vào nhau, không có chuyện gì
đâu.”

Hai tiểu nha đầu lấy hết dũng khí nhấc đèn lồng tiếp tục bước đi.

Lúc này, tiếng bước chân truyền lại từ phía sau lưng Hạ Phẩm Dư. Nàng

bất giác dừng chân, cả người bắt đầu căng thẳng, do dự một hồi, sau đó mới
dám quay lại phía sau, chỉ là bóng tối trống không, chẳng có thứ gì hết.

Là bản thân tự dọa bản thân.

Nàng khẽ thở dài một tiếng, hai tay nắm chặt chiếc khăn rồi quay đầu

lại, ai ngờ một bóng đen che đi ánh sáng phía trước. Nàng hãi hùng, đưa hai
tay lên ôm lấy phần ngực, ngước mắt lên nhìn liền thấy người đàn ông đáng
lẽ đang phải ngồi trong buổi yến tiệc thưởng nguyệt kia giờ đã xuất hiện
ngay trước mặt nàng.

Nàng khẽ vỗ lồng ngực, nhất định là nàng bị hoa mắt, không ngờ lại

nghĩ tới người đàn ông đó. Hạ Phẩm Dư tự chế giễu bản thân, nàng liền
nhắm mắt, thế nhưng đến khi mở hai mắt ra, ngài vẫn đứng ngay trước mặt
không hề động đậy.

“Sao thế? Mới có mười ngày không gặp mà đã không nhận ra ta nữa hay

sao? Hay là bây giờ được phong thành Lương phi nương nương rồi nên cảm
thấy ta không còn đủ tư cách? Vậy nên cho dù nhìn thấy cũng giả bộ như
không?” Tư Hành Phong nhìn nàng, giọng nói lạnh giá chẳng khác nào cơn
gió giữa mùa đông rét mướt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.