TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 54

sầm vào nàng khoảng hơn một tháng trước, khiến nàng làm đổ cả lọ mực
màu vàng hiếm hoi?

Chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt nàng, rồi vang lên giọng nói dõng dạc

“Lên xe.”

Giọng nói này? Xa lạ nhưng cũng có đôi chút quen thuộc, là giọng của

Bình Viễn Hầu gia.

Hạ Phẩm Dư không khỏi thấy vô cùng ngạc nhiên, Hầu gia đang bảo

nàng lên xe sao?

''Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bản hầu bảo ngươi lên xe.”

Hạ Phẩm Dư mím chặt dôi môi, nhanh chóng tiến lại gần chắc xe ngựa.

Chiếc xe này so với những chiếc xe bình thường khác cao hơn rất nhiều. Để
bước lên xe ngựa cao quý, hoa lệ kiểu thế này, thông thường phía dưới phải
được kê một chiếc ghế thấp để bước lên. Giờ, nàng phải làm cách nào để
lên ngựa đây? Chẳng lẽ bắt nàng phải chống hai tay lên sàn xe ngựa rồi lấy
đà nhảy lên sao?

Trên xe, phu xe lực lưỡng đang cầm trong tay một chiếc roi ngựa dài,

nhướn mày lên nhìn nàng ánh mắt khinh bỉ.

Hạ Phẩm Dư bất giác tự giễu bản thân, được thôi, trèo thì trèo, bất cứ

việc gì cũng có lần đầu tiên cả, chẳng qua chỉ là việc trèo lên một chiếc xe
ngựa, chẳng phải hồi nhỏ, mỗi lần đi theo cha, nàng thường leo núi, leo cây,
leo vách nhà nhiều như cơm bữa đấy sao.

Nàng ưỡn ngực, thoáng hiện lên trong tâm trí những hồi ức thời thơ ấu

tươi đẹp, hai tay nắm vào bên xe ngựa, đang định trèo lên thi người trong xe
dường như không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, mở miệng buông tiếng
“Cảnh Trung, mau bế cô ta lên xe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.