TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 95

nàng mới giãn ra, bất giác nhoẻn miệng cười “Nước đã hơi lạnh ròi, để ta đi
lấy một chậu nước nóng khác, xin cô nương đợi một lúc.”

Lạc Bảo liền đưa tay chạm vào mặt nước, sau đó đáp “Không cần phiền

phức vậy đâu, nước này vừa đủ ấm, ở quê ta, ngay cả vào mùa đông giá rét,
mọi người đều cố gắng rửa mặt bằng nước lạnh, điều này có lợi cho việc
khiến lỗ chân long co lại, ngăn cản phong hàn. Đừng đi đổi nước nữa, chạy
đi chạy lại, mệt chết đi được.” Nói xong, Lạc Bảo liền đặt chiếc khan mềm
vào trong cho ngấm nước rồi đưa lên rửa mặt.

Sau khi Lạc Bảo đã rửa mặt xong, Hạ Phẩm Dư lại đi chuẩn bị đồ ăn

sáng.

Vừa sắp xếp bán đĩa xong, Lạc Bảo liền ngồi xuống, húp một miếng

cháo, ngày lúc này họ nghe thấy giọng nói ghê gớm vang lên bên ngoài cửa
“Hạ Chi Lạc, ngươi mau cút ra đây cho ta! Mau cút ra đây.”

Lạc Bảo nghe giọng nói có vẻ rất quen tai, thế nhưng nhất thời chưa thể

nhớ ra rốt cuộc đây là giọng nói của ai.

Hạ Phẩm Dư khẽ cau đôi mày, tại sao Hoa Quý phi đột nhiên lại xuất

cung tới phủ Bình Viễn hầu chứ? Điều này hoàn toàn không tuân theo quy
định trong cung. Nàng còn đang nghĩ đã thấy Hoa Quý phi dắt theo đoàn
người xông vào.

Không dám trễ nải, Hạ Phẩm Dư vội vã quỳ xuống, cúi đầu hành lễ,

miệng không ngừng hô “Hoa Quý phi vạn phúc.”

Hoa Thanh lâm chẳng buồn nhìn Hạ Phẩm Dư đang quỳ dưới chân mình

lấy một lần, đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi bên
bàn chỉ chăm chú vào bữa ăn sáng rồi thét “Hạ Chi Lạc, không ngờ ngươi
vẫn còn sống? Ông trời đúng là mù mắt rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.