TỈNH NGỘ - Trang 118

nhận, đáng gì cho nàng so bì?
Hương Vân nói:
- Chàng ăn nằm với thê thiếp đâu có gì sai, nói đây là nói chuyện khác. Bấy
lâu chàng vui sướng với người ta, thiếp ở ngay bên nhà, có xa cách nào cho
cam, chàng quên thiếp đâu có tìm kiếm bao giờ, giờ chỉ ngẫu nhiên gặp lại
giả cách nhớ nhung, sao thiếp lại không biết? Con người vô tình như vậy,
hãy đi về với vợ con cho rồi"
Sinh nói:
- Sao nàng nói thế? Trừ thê thiếp trong nhà, ta nào đã nhớ nhung tới ai bao
giờ, làm gì có người nào làm ta thương nhớ ngoài nàng ra?
Hương Vân nói:
- Chàng để thiếp hỏi, hôm đó tại miếu Trương Tiên, có đám phụ nữ dâng
hương, thấy người ta xinh đẹp, chẳng phải chàng đã mọp đầu lạy người ta
lia lịa ngoài cửa đó chăng?
Sinh nói:
- Hôm đó, quả có ba phụ nữ vào miếu dâng hương. Bấy giờ ta cũng đi cầu
tự. Thấy vào bên trong e bất tiện, ta đành quỳ lạy ở ngoài cửa. Ta lạy đây là
lạy đức Trương Tiên, chứ có phải lạy những người phụ nữ ấy đâu.
Hương Vân cười rằng:
- Thề nào, chàng đã tự cung khai hết rồi, còn nói gì nữa. Trên đời này, có
người đàn ông nào làm như chàng vậy không? Con nít ba tuổi nghe còn
không xuôi, còn hòng lừa gạt ai. Chàng làm lễ lạy người ta dập đầu sứt
trán, chớ chàng gặp thiếp chàng có thèm làm thế bao giờ.
Sinh thấy nàng nói đúng quá, biết là không thể che giấu được, đành thổ lộ
chân tình, một là nhận lỗi mình, hai là để dò la tông tích của ba phụ nữ kia.
Sinh nhìn nàng cười rồi nói:
- Không giấu gì nàng, hôm ấy ta dập đầu một phần vì thần thánh, mà một
phần vì người nữa. Ấy chẳng qua ta có một điều cầu nguyện mà thôi.
Nhưng hôm đó nàng ở nhà. Làm sao biết được việc bên ngoài. Ai đã nói
cho nàng biết vậy?
Hương Vân nói:
- Ối dào, thiếp tự nhiên có thiên lý nhãn, thiên lý nhĩ, thì cần gì ai nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.