TỈNH NGỘ - Trang 127

hắn, thì hận này không thể không trả, phải tìm tận quê quán hắn để rồi tìm
cách gian dâm lại với vợ hắn vài lần cho hả dạ. Hắn gian dâm với vợ mình,
mình gian dâm với vợ hắn, như vậy là oán báo oán, cừu báo cừu, có giết
hắn cũng không sướng bằng".

Lão Quyền bèn đem bán con a hoàn mười hai tuổi cùng tất cả đồ đạc trong
nhà. Lão mang số tiền bán được gộp chung với số 120 lạng vàng bán vợ, bỏ
nhà, bỏ xứ mà đi, không trở lại nữa.

Không mấy chốc đến vùng quê quán kẻ thù, lão vào nghỉ tại một quán trọ,
đồng thời dò la chỗ ở cũng như tình hình gia cảnh Vị Ương sinh.
Hồi đầu lúc chưa đến, Quyền Lão Thực cho rằng việc báo thù rất dễ dàng,
chẳng khác nào móc túi lấy đồ, không phải gặp khó khăn chút nào. Bây giờ
đã đến tận nơi, đã hỏi thăm chỗ ở và tình hình trong nhà rồi, lão mới thấy
việc không phải dễ làm. Tình hình làm lão bắt đầu e ngại.

Nhà này không giống với nhà khác: Không ai được bén mảng đến dù là bà
con hoặc bạn bè thân thiết.

Lòng lão Quyền rất do dự, lão nghĩ: "Chẳng lẽ vượt nghìn dặm đến đây, lại
chùn bước trước hai chữ Thiết Phi hay sao?”

Chủ ý đã định, lão bèn tìm thuê một buồng gần đó tạm trú, sớm hôm nghĩ
cách trả thù. Nhưng nhà của nhạc phụ Vị Ương sinh nằm cheo leo đơn độc,
bốn bề trống trải, cho dù gia đinh có vợ con, cũng chưa chắc được làm nhà
bên cạnh, huống chi lão là một kẻ tha phương cầu thực từ xa đến, làm sao
hòng ở gần được, nói gì đến chuyện đào tường khoét vách người ta.

Ði qua bốn năm chục bước thì trông thấy một cây to, trên có đóng một
miếng gỗ trên đề mấy chữ "vườn hoang cần người khai khẩn, mới gieo
trồng miễn thu tô một năm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.