TỈNH NGỘ - Trang 17

chính, bắt buộc phải đọc hết các sách lạ trong thiên hạ, phải giao thiệp với
tất cả các bậc kỳ sĩ ở đời, phải ngao du khắp các nơi danh sơn trong bốn
cõi, rồi lui về mai danh ẩn tích, trứ thư lập ngôn để truyền lại cho đời sau,
nếu may mà đề tên bảng vàng thì đem tài năng ra giúp nước, giúp đời, tạo
dựng sự nghiệp, nếu vạn nhất văn phúc không tròn, cho dù ở địa vị thấp
kém hơn người, còn lưu tiếng thơm muôn thuở. Vì thế đệ tử nhủ thầm trong
bụng hai câu thơ sau đây: “Yếu tộ thế gian đệ nhất các tài tử”. (Muốn làm
một người giỏi giang nhất trên đời.)
Hòa thượng nói:
- Ðấy là câu thứ nhất, thế còn ước nguyện thứ hai?
Vị Ương sinh dè dặt, như sợ bị hòa thượng cười, không dám nói ra.
Hòa thượng bảo:
- Còn câu hai, nếu cư sĩ ngại không nói ra thì để bần tăng nói thay cho.
Vị Ương sinh nói:
- Chuyện trong lòng đệ tử, làm sao sư phụ nói được?
Hòa thượng nói:
- Thì cứ để bần tăng nói đã, nếu sai thì phạt. Có điều nói ra mà đúng thì cư
sĩ phải nhận là đúng, không được chối quanh.
Vị Ương sinh nói:
- Lời sư phụ không là của Bồ Tát thì cũng của Thần tiên, mà đã là của thần
thánh, Con muốn được sư phụ chỉ dẫn đâu là đường mê nẻo tránh, há đâu
dám chối quanh.
Hòa thượng ung dung chậm rãi nói:
- "Yếu thú thiên hạ đệ nhất vị giai nhân" (Muốn lấy được một người đẹp
nhất thiên hạ).
Vị Ương sinh nghe xong bất giác ngẩn ngơ, miệng há mắt giương, đứng
yên một lát mới cười, nói:
- Sư phụ quả là một bậc thần nhân. Hai câu này suốt ngày con chỉ đọc thầm
trong bụng mà thôi. Vậy sư phụ như nghe được hết, đã đoán trúng được.
Hòa thượng nói:
- Cư sĩ há không nghe câu: “Nhân gian tư ngữ Thiên hạ nhược lôi” sao?
(Con người thì thầm với nhau, như sấm động ở tai trời).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.