TỈNH NGỘ - Trang 24

Thế là từ đó nhiều nhà bắn tiếng cầu thân. Con nhà nghèo thì đến cho
chàng xem mặt từ đầu đến chân, con nhà giàu giữ thể diện thì hẹn gặp nhau
nơi chùa chiền, đền miếu, hoặc ngoài đồng vắng, hai người gặp nhau,
người có tình, kẻ vô ý, chỉ mới vậy mà khi về đã khối cô tương tư thành
bệnh, nhưng Sinh vẫn chưa vừa ý ai cả. Có một bà mối nói với Sinh:
- Xem ra chẳng có cô nào xứng với cậu đâu. Riêng có tiểu thư con gái của
Thiết Phi đạo nhân, tên Ngọc Hương, đẹp người đẹp nết may ra hợp với
cậu thôi. Có điều, phụ thân của cô tính tình rất quái đản, chắc không chịu
để cậu xem mặt, mà cậu thì lại đòi xem mặt trước cho được, chuyện này
khó quá.
Sinh hỏi:
- Tại sao gọi ông ấy là Thiết Phi đạo nhân? Làm sao biết cô ấy đẹp? Tại sao
không chịu cho xem mặt?
Bà mối nói:
- Ông lão ấy là một vị túc nho, cả huyện đều biết tiếng. Tính ông ấy rất lạ
lùng kỳ quặc. Nhà dư ruộng đất nên không thèm giao dịch vói ai, đời không
có lấy một nguời bạn, chỉ một mình đọc sách, bất cứ ai đến xin làm quen
cũng không tiếp. Một hôm có người khách lạ, vì mộ tiếng nên không quản
đường xá xa xôi lặn lội đến thăm. Khách gõ cửa thật lâu, mà ông ta vẫn
không ra mở, cũng không thèm lên tiếng. Khách đành đi, để lại một bài thơ
trên cửa. Trong đó có hai câu là:

…Cứ tưởng nhà lợp những cỏ bồng
Ai ngờ chờ mãi sắt lạnh không...

Về sau, ông lão đọc được câu thơ, thì rất lấy làm đắc ý mà nói:
- Hai chữ “sắt lạnh” tức Thiết Phi nghĩa là cửa sắt, nghe rất chí lý.
Ông bèn chọn làm biệt danh, nên tự gọi mình là Thiết Phi đạo nhân. Ông
không có con trai, chỉ sinh được một gái như hoa, như ngọc. Tôi đi làm mối
làm mai, từng gặp hàng ngàn, hàng vạn cô gái nhưng chưa từng thấy cô nào
sánh nổi. Lại được cha dạy dỗ, không có loại thi từ ca phú nào mà cô không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.