TÌNH NHÂN - Trang 62

khỏi xe và chạy đến cô bạn gái đang nằm, quỳ xuống bên cạnh. Người lái
xe cũng quỳ xuống.
- Thật đáng tiếc. Tôi không muốn như vậy. Tôi đã nhìn thấy đèn xanh. Nên
tôi đã đi. Thật đáng tiếc. Tôi đã nhìn thấy đèn xanh. Chị hãy tin tôi. Tôi đã
nhìn thấy đèn xanh – anh ta nhắc đi nhắc lại liên tục, nghiên người bên
Marta.
Nghệ sĩ đứng dậy, dùng hết sức đẩy anh ta ra và quay về phía Marta. Họ
nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát và tiếng nói:
- Đề nghị bình tĩnh. Tất cả mang giấy tờ lên xe tôi. Tất cả!
Người cảnh sát trẻ chỉ chiếc Polonez của anh ta ở điểm đỗ xe gần bến xe
buýt.
- Chúng tôi không có thời gian – nghệ sĩ nói to – mười hai giờ là lễ cưới
của chúng tôi!
Marta đứng dậy, đi đến chỗ hắn và nói rất bình tĩnh:
- Không có đám cưới nào hết. Anh hãy xin lỗi anh ấy và đi khỏi đây ngay,
đồ thối tha.
Chính xác như thế! Đó lại là Marta trước đấy, Marta bình thường. Rốt cuộc
lại là Marta!
Nàng nhớ, rằng vào khoảnh khắc ấy nàng đã nhìn vào mắt của người đàn
ông đó và nàng thấy rằng nàng đã biết anh mắt ấy.
Marta giựt tấm mạng trang đầu, dùng nó để chùi máu ở mũi, vò nhầu nó
trong tay và vứt xuống đường. Cô chạm vào vai người đàn ông.
- Tôi biết. Thôi, anh khỏi phải xin lỗi. Bảo hiểm của tôi sẽ trả hết. Thậm chí
anh không biết được là anh đã vừa làm được gì cho tôi đâu.
Rồi đến bên anh ta, kiễng chân và hôn lên má.
Anh ta ngẩn người không hiểu gì và đứng như trời trồng.
Vào cái khoảnh khắc ấy nàng đã nhớ lại, từ đâu mà nàng biết anh. Bởi
chính là anh, người đã ngồi cạnh khu đổ rác vào cái tối Giáng sinh ấy.
Nghệ sĩ lủi mất trong đám đông những kẻ tò mò đã kịp xúm lại trên vỉa hề.
- Tôi sẽ giúp chị kéo xe ra chỗ khác – người đàn ông nói.
Cả ba người đẩy chiếc xe lên vỉa hè.
- Tôi là Andrzej. Còn chị?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.