TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4110

Chương 5.:

Ánh sáng bừng lên.
Như sương mai lúc bình minh lồng những tia nắng mặt trời, nàng cảm thấy
mình đang đi đến vùng ánh sáng mỗi lúc một trắng ra, trải rộng ra như một
vòm trời hay một con đường vô tận. Cũng như làn sương mai của lúc bình
minh nàng cảm thấy mình hòa tan ra, bốc thành hơi, thấy mình là tinh chất
và là tinh hoa, như một mùi hương đang bay đi và đang run rẩy, vừa trông
thấy được vừa không trông thấy được. Được nâng lên, nàng ra đi, nàng ra
đi. Đến
một nơi ở đấy không còn nỗi đau khổ cũng không còn sự sợ hãi nữa....
Nàng như bị treo lơ lửng, bị căng ra, bị vò xé bởi cả một nỗi buồn nhớ
không tả xiết, còn đau đớn hơn tất cả mọi cuộc tra tấn trên trái đất.
Không, chưa đâu! Chàng chắc hẳn còn sống trên đời này.
Nàng biết rõ là mình đang kêu lên.
- Vậy thì ta không muốn. Ta không thể! Ta không thể... để chàng sống một
mình.
Và ánh sáng mờ đi. Lúc ban nãy còn nhẹ nhõm là thế mà bây giờ nàng bị
dồn nén đến ngạt thở, và một dòng máu nóng bỏng đưa vào huyết quản của
nàng ngọn lửa của một cơn sốt dữ dội làm nàng run rẩy lẩy bẩy và hai hàm
răng đánh vào nhau.
Chàng hiệp sĩ của đảo Mantơ, khoác áo chiến bào màu đỏ, chết vì những
hòn đá trừng phạt ném tới tấp. Bị trúng một phá dữ dội vào giữa ngực,
chàng nằm lăn ra đất, thế là bây giờ từ dưới đống đá cuội người ta chỉ còn
trông thấy một bàn tay với những ngón tay co quắp.
" Vì sao... - quay lại phía Angiêlic chàng hiệp sĩ kêu lên trong khi bị đẩy
vào lửa giận của đám người Hồi giáo: "Vì sao ta đã cho nàng chiếc hôn đầu
tiên?"
Mọi cái đều là điên dại, lầm lạc. Cái nổi lên rõ ràng nhất trong nàng là nỗi
thất vọng độc ác. Như vậy là nàng đang ở Angiê, nàng chỉ mơ ước thấy lại
chàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.