TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4112

Trong lúc đó các sứ giả của trời đưa mắt nhìn nhau, ánh sáng bừng lên trong
những cặp mắt tỏ rõ lòng biết ơn nồng nàn.
- Bà ấy thức dậy rồi!
- Bà ấy đã tỉnh lại!
Các thiên thần thì thầm bằng tiếng Anh
- Bà chị yêu quý, bà có nhận ra chúng em không?
Nàng rất đỗi ngạc nhiên khi nghe tiếng gọi hết sức thân kính của họ, tiếng
gọi bằng tiếng Anh này người ta chỉ dùng để gọi Chúa mà thôi.
Họ cúi xuống bên nàng, và đưa ngón tay sờ lên mái tóc mịn như tơ của
nàng.
Hai người nhìn nhau với niềm vui chiến thắng.
- Bà ấy sống lại rồi!
- Phải đi
gọi Người đen!
Lại người Đen! Người ta điên rồi chăng? Angiêlic đã hôn mê mãi rồi, đã
trải qua hết nỗi lo sợ này đến nỗi lo sợ khác rồi.
Nàng tránh đi để lại được ngủ như nằm trong lòng mẹ.
Lần này thì nàng biết mình sẽ ngủ ngon, một giấc ngủ thật sự của một con
người , say sưa và hồi sức.
- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Tiếng động của xe ba gác làm nàng nhức óc.
Phải ngăn những con ngựa đang kéo những chiếc xe chở hàng phía ngoài,
đừng để chúng đi qua.
Nàng ngủ nhiều quá, ngon quá, lâu quá.
- Phải đánh thức bà ấy dậy.
- Em yêu của ta, em phải dậy thôi...
- Dậy thôi, cô bé! Sa mạc còn ở xa. Chúng ta đang ở Xalem.
Những tiếng người ra lệnh cho nàng, quấy rầy nàng và nhắc đi nhắc lại:
"Xalem, Xalem, Xalem. Chúng ta đang ở Xalem, ở Tân quốc Anh, thức dậy
đi nào".
Nàng không muốn làm trái ý họ, làm họ phải thất vọng. Nàng mở mắt ra và
giật mình khi thấy trước ánh sáng chói lòa, đầu tiên là một chú bé da đen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.