TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1353

Nhưng đã mười lăm năm nay các Cha không thể tiếp xúc với Vương quốc
Maroc. Đúng là Côlanh Paturen đã phải dày công làm mới thuyết phục
được Quốc vương về vấn đề này.
*
**

Cuối cùng các Cha đã đến. Lão Caloen, người già nhất trong đám nô
lệ, năm nay đã bảy mươi tuổi và đã trải qua hai mươi năm nô lệ, vội vã quỳ
xuống và tạ ơn Chúa. Cuối cùng lão lại được tự do. Điều này làm bạn bè
của Caloen rất ngạc nhiên vì lão phụ trách chăm coi các khu vườn của Quốc
vương và có vẻ thích thú với công việc của mình. Xưa nay lão vẫn luôn tỏ
ra hài lòng với số phận của mình. Lão đã từng thú nhận rằng lão không thể
không giỏ một vài giọt nước mắt khi rời Maroc, nhưng lão phải ra đi vì lão
ngày một hói và mỗi lần nhìn thấy người hói thì lập tức hắn dùng đầu bịt
đồng của chiếc gậy quật vỡ sọ ngay. Caloens già quá rồi, không thể chết
như thế được.
Quốc vương cho phép nô lệ cầm cành cọ ở tay hoan nghênh các Cha.
Angielic không thể chịu đựng được nữa. Lần đầu tiên nàng đi xin Đại hoạn
quan ban cho nàng một đặc ân và cho nàng đến dự buổi lễ tiếp đón của
Quốc vương. Osman Faraji lim dim đôi mắt suy nghĩ hồi lâu, cố hiểu xem
động cơ của nàng là gì, cuối cùng y đồng ý.
Nhưng nàng phải đợi ít lâu. Phái đoàn được bố trí nghỉ tại khu vực người
Do Thái, và không ai được ra vào, lấy lí do là chỉ sau khi được bệ kiến
Quốc vương các Cha mới được thăm viếng người khác. Các tù trưởng, bộ
trưởng và các tên đao phản đạo cao cấp đến gặp các Cha để kiểm tra các lễ
vật và để
xem họ có dành cho mình khoản tiền nào không?
Thế rồi, một buổi sáng người ta bảo Angielic sửa soạn để đi chơi. Osman
Faraji dắt nàng đến chiếc kiệu phủ rèm và được canh phòng cẩn mật. Đến
cổng vào quảng trường, Osman Faraji ra lệnh dừng lại. Angielic chăm chú
nhìn qua khe hở giữa hai bức rèm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.