TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1454

Chàng cúi xuống nhìn nàng.
- Cô không hề nhúc nhích và không hề kêu lên một tiếng. Làm thế là tốt, cô
bé ạ.
Hai má Angielic ửng hồng. Cánh tay của Côlanh Paturen chắc như một
pháo đài, và như truyền thêm sức cho nàng. Nàng vững tâm ngước mắt lên
mỉm cười với chàng.
- Bên anh tôi không bao giờ thấy sợ.
Chàng nghiến răng nét mặt sa sầm.
- Ta không thể ở đây được - Chàng nói - Chẳng dại gì mà cưỡng lại số
mệnh. Đi xa hơn một chút.
Hai người lấy nước suối cho vào bình và tìm một kẽ hở trong vách đá để
đốt lửa. Nhưng họ ăn không thấy ngon miệng, chỉ cốt làm dịu cơn đói.
Không khí nặng nền, Côlanh Paturen nói rất ít.
Angielic cố gợi chuyện, nhưng cuối cùng chỉ chuốc thêm phiền muộn cho
mình. Nàng cảm thấy bồn chồn trong lòng. Tại sao Côlanh Paturen lại đăm
chiêu như thế? Hay là chàng giận ta vì đã làm chậm lại bước tiến của chàng
do vết thương của ta. ? Hay là chàng nhìn thấy trước nguy cơ nào đó? Tại
sao chốc chốc chàng lại đưa
mắt nhìn mình?
Gió chiều như một chiếc cánh nhung phe phẩy quạt. Dưới ánh tà dương núi
đồi như nhuốm màu xanh thẫm. Trong ánh hoàng hôn nàng xoay khuôn mặt
xanh xao lo lắng về phía chàng.
- Tôi tin.. rằng đêm nay tôi có thể đi được - Nàng nói.
Chàng lắc đầu.
- Không, không được đâu, cô gái bé bỏng. Đừng lo, tôi sẽ cõng cô. Giọng
nói của chàng đượm buồn.
- Ôi, Côlanh! - Nàng thốt lên, giọng đầy nước mắt - Có việc gì thế? Liệu
chúng ta có chết không?
Ngay cả sau khi ngồi lại trên lưng chàng, hai cánh tay ôm lấy cổ chàng,
nàng vẫn không cảm thấy yên taam như hôm trước. Hơi thở của chàng hòa
nhịp với tiếng đập mạnh của trái tim nàng, gợi lại cho nàng những lời tỏ
tình của bao chàng trai trong vòng tay mảnh dẻ của nàng. Lúc đó hình như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.