TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1721

Ngài Trung tướng ôm chặt lấy eo lưng cô bé gầy nhom đang nhảy xổ vào và
đưa bàn tay đeo đầy nhẫn vàng lên bịt chặt miệng cô ta.
- Ông Bécnờ, có phải con gái ông đấy không ? - ông ta hỏi
với giọng lạnh lùng, cùng lúc đó ông ta đột nhiên kêu thét lên: Nó cắn tôi
đây này, cái con mất dạy!...
Tiếng hô hoán ầm ĩ nổi lên từ phía sân trong.
- Lêu! Lêu!... cút xéo ra ngay.
Một bà già nhỏ bé nom như một mụ phù thuỷ xuất hiện từ phía sau hành
lang và bắt đầu ném tới tấp không biết là những vật gì. Angêlic trông thấy
có cả những củ hành. Bà già Tin lành ấy ném bất cứ vật gì bà ta vớ được...
Đám tôi tớ trong nhà dận mạnh những đôi giày to sù xuống sàn gạch ở căn
phòng ngoài.
Chỉ có ông Gabrien là vẫn lầm lì, không tỏ thái đọ. Bằng giọng nói cộc lốc,
ông ta bảo cô con gái hãy im đi.
Từ trên cửa sổ, ngài Trung tướng ra hiệu. Bọn lính kéo lên. Trông thấy lính,
đám người ồn áo dịu xuống và tính tò mò giữ họ lại trước một căn phòng.
Trên chiếc gối, Angêlic trông thấy loáng thoáng đầu một cụ già, quả thật
đang hấp hối nếu không phải là đã chết.
- Con trai của ta, ta đem Đức Chúa Giêsu, cha của chúng ta tới cho con đây
- Vị linh mục vừa nói, vừa đi tới.
Những lời nói có một tác dụng thàn diệu.
Một con mắt cực kỳ sắc nhọn và sống động của cụ già đột nhiên mở ra, cụ
ngẩng cao đầu trên cái cổ gầy đét.
- Ông không có quyền làm việc đó.
- Lúc nãy cụ đã đồng ý rồi...
- Tôi chẳng nhớ nữa.
- Thấy môi cụ lắp bắp, chúng tôi nghĩ là cụ đã đồng ý.
- Lúc

đó tôi khát nước. Có thế thôi. Nhưng xin ông hãy nhớ cho, ông linh mục ạ,
là tôi đã từng ăn món da thuộc ninh nhừ và ăn cả cháo nấu bằng cây cúc gai
trong cái thời kỳ La Rôsen bị vây hãm đấy. Không phải là để rồi năm mươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.