TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1731

chốn, sau những cột mốc, bậc thang, người ta tìm trên các bức tường nhưu
thể trên đó chẳc hẳn có cái gì ăn được đang nằm trong các khe đá... một thứ
cỏ... Khi nghe thấy chuột nhắt cựa quậy trong sàn nhà, thì đúng là của trời
cho nhé! Tôi bỏ ra hàng giờ, hàng giờ để rình và thằng con trai cả của tôi
quả là khéo tay bắt chuột. Ở đây còn có một người lái buôn từ vùng
Phơlamăng đến ông ta bán các loại da thuộc
cũ đã hàng sáu bảy năm. Thứ da đó quý đáo để. Thành phố mua 800 tâm
phân phát cho lính và dân còn đủ sức cầm vũ khí. Ninh da lên, người ta có
thể làm món đông rất ngon... Tôi cũng kiếm được một ít đem về cho hai
đứa con lúc đó còn sống... , Rồi thì chẳng có cái gì tốt lành đến ngoài việc
ngày nào cũng có thêm những nỗi đau buồn... Ngoài đường phố bấy giờ
người ta chỉ còn thấy toàn những bộ xương xám xịt, những thây người được
kéo ra các nghĩa địa... chồng vác vợ trên vai như một tấm giẻ. Hai cô gái
trên một chiếc cáng, còn ông bố già... người mẹ bé đứa con trai trên hai
cánh tay như đưa đi làm lễ đặt tên thánh...
- Tại sao không rời khỏi thành phố ? Trốn nạn đói ?
- Ra ngoài tường thành là quân đội hoàng gia đã chờ sẵn rồi. Đàn ông thì
chúng treo cổ, đàn bà thì chúng muốn làm gì thì làm, tuỳ thích, còn trẻ con
?... Ai mà biết được trẻ con sẽ ra sao khi nằm trong tay chúng. Vả lại bỏ
thành phố mà chạy là không thể được. Làm như vậy có nghĩa là chịu thua.
Có những cái mà người ta không thể làm được. Cũng chẳng hiểu vì sao nữa.
Phải chết cùng với thành phố hay là ... Tôi cũng không nhớ rõ khi đứa con
thứ hai của tôi mất. Tôi chỉ còn nhớ mỗi một điều là khi các vị đại biểu đến
quỳ trước mặt vua Luy 13 để nộp chìa khoá của
của thành La Rôsen đặt trên một chiếc gối, lúc đó tôi chỉ còn đứa con nhỏ
nhất... Người ta kêu gào, người ta vội vội vàng vàng: "Ngoài cửa... xe chở
hàng, bánh mì". Tôi cũng chạy theo... tôi cứ tưởng là tôi chạy nhưng thực ra
là tôi lê, tôi lết như mọi người khác như những con ma, vịn vào bức tường
nọ đến bức tường kia mà đi.
Tất cả đều là những bóng ma... Tôi nhìn thằng bé nhà tôi, hai con mắt to
giữa khuôn mặt bé tí xíu, và tôi thì thầm: Thế là hết, các đại biểu đã dâng sớ
quy hàng... Đức Vua đi vào thành phố, bánh mì đi vào thành phố!... Thế là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.