TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1874

- Còn một cơ may - nàng khẳng định - Tôi muốn thử xem. Chính là vì thế
mà tối nay tôi phải đi.
Abighen rùng mình.
- Tối nay ư ? Trong cơn bão táp này ư ? Bà hãy nghe kìa...
Gió lay mạnh các cửa sổ. Mưa ầm ầm đổ xuống như thác hoà lẫn với tiếng
gầm của biển.
- Bây giờ phải tính đến từng giờ, từng phút - Angêlic nói. Ngày mai tất cả
chúng ta phải xuống tàu nếu không thì hỏng hết.
- Xuống tàu ? Xuống tàu làm sao được. Chính bà đã chẳng bảo là hải cảng
bị canh giữ rồi đó thôi. Và chẳng có tàu nào lại muốn ra biển trong thời tiết
này đâu.
- Chỉ có một chiếc tàu có đủ không ? - Angêlic bướng bỉnh nói - Phải thử
xem cơ may này, cơ may cuối cùng. Cô phải sẵn sàng, Abighen ạ. Trong khi
tôi vắng mặt,
tôi muốn cô chuẩn bị hành lý cho từng người. Rất ít thôi: một bộ quần áo để
thay đổi, một tí mảnh vải trắng.
- Đến khi nào thì bà trở về ?
- Tôi cũng chẳng biết. Có thể là tờ mờ sáng. Nhưng cô phải sẵn sàng... chắc
chắn tôi sẽ báo tin tàu đợi mọi người nhổ neo và phải nhanh nhanh lên.
Nàng bước ra cửa, đột nhiên dừng lại như vừa nghĩ ra điều gì.
- Nếu tôi không trở về nữa, Abighen ạ... cô tìm cách che chở Ônôrin.
Nhưng sao mà tôi lại ngốc thế nhỉ!... Tôi phải trở về chứ. Không thể nào
khác được!
Abighen đến với nàng và khoác tay lên vai nàng.
- Bà đi làm những gì, bà Angêlic ?
- Toàn chuyện rất đơn giản. Tôi đi tìm ông thuyền trưởng của chiếc tàu tôi
quen biết và nhờ ông ấy đem chúng ta đi, đem tất cả đi.
Cô gái trẻ ôm chặt nàng và ngước mắt nhìn lên; nàng xúc động thấy gương
mặt cô ta sáng ngời.
Một hình ảnh thơ ngây của tuổi ấu thơ chợt đến hoà vào niềm an ủi mà
nàng vừa tìm thấy trong tình bạn của Abighen. Hồi còn bé, một hôm bão tố
cũng rũ rít tràn qua đêm trên đầm lầy Môngtơlu, nàng tưởng tượng mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.