TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1894

Đôi mắt Angêlic mở to quá cõ, như thể nàng đang sống lại với cuộc phiêu
lưu gian khổ ngày nào.
- Có đúng... là ông đã đến tìm tôi ở Micơnê không ? - nàng hỏi.
- Đúng! mà cũng dễ thôi: bà để lại phía sau bà một cuộc chém giết loạn xạ.
Mi mắt tổn thương của người thiếu phụ khép lại. Mọi đường nét trên mặt
đều nói lên sự hãi hùng.
Người đeo mặt nạ lẩm bẩm với một nụ cười nước đôi:
- Hễ nơi nào người con gái Pháp có đôi mắt xanh đi qua, ở đấy chỉ còn lại
đổ nát tan hoang và
thây người chết.
- Lời nói đó có phải đã trở thành câu phương ngôn mới ở Địa Trung Hải
không ?
- Đúng, đại loại là như vậy.
Angêlic nghẹn ngào nhìn máu dính trên tay nàng.
- ... Từ Micơnê ra đi có tất cả mười người. Đến Xơta... còn lại bao nhiêu ?
- Hai.
- Hai người kia là ai ?
- Côlanh Paturen ông Vua của các nô lệ.
Nỗi lo lại rình quanh. Một mối nguy khó tả...
Để đánh lạc hướng sự chú ý của ông ta về hướng khác nàng lại cố sức nìn
voà mắt người đối thoại.
- Giữa ông và tôi có rất nhiều kỷ niệm - nàng thì thầm.
Ông ta bất thần cười phá lên và tiếng cười khàn khàn làm nàng phát sợ:
- Quá nhiều; còn nhiều hơn là bà tưởng.
Bỗng ông ta đưa chiếc mùi soa cho nàng.
- Bà lau tay đi.
Nàng làm theo như cái máy. Nỗi đau tê tái bây giờ mới trỗi dậy, muối mặn
làm vết thương bỏng rát.
- Tôi muốn đi theo con đường ven biển để khỏi bị lạc.
Nàng kể rằng nàng xuýt chết vì bị thuỷ triều cuốn đi. Nàng tự hỏi không
biết phép màu nào đã giúp nàng trèo lên được vách đá dựng đứng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.