TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1895

- Tôi cứ tưởng như mình đang giãy giụa giữa lòng cõi chết... Nhưng cuối
cùng, tôi đã đến được với ông.
Giọng nói của Angêlic đến những tiếng cuối cùng nghe hiền dịu và mơ
màng.
Trong ánh sáng huyền bí, nàng chỉ còn trông thấy khuôn mặt đen ngòm và
bất động.
Ở đây tất cả những ước mơ của nàng đều chấm dứt.
Có một lúc Angêlic tưởng mình có thể sà vào lòng ngực vững chắc của tên
cướp, giấu mặt vào trong những nếp gấp của chiếc áo khoác ngắn bằng
nhung của ông ta.
Thứ nhung này không phải màu đen là là màu xanh rất đạm trông hệt như
rêu bám trên cây. Nàng nhìn chiếc áo và nghĩ thầm: "Ở đấy chắc là ấm
lắm!"
Rescator đưa tay ra. Ông ta sờ mớ, sờ cằm nàng thật khó lý giải, ông ta, con
người với đôi mắt nhìn sắc nhọn có thể đoán biết mọi điều, vậy mà bây giờ
phải dùng những cử chỉ dịu dàng của người mu để tìm lại những nét mặt vô
hình.
Rồi chỉ bằng một ngón tay, ông ta cởi chiếc khăn thảm hại quấn trên đầu
Angêlic ra. Mớ tóc dính bết sẫm màu vì nước biển buông xuống hai bờ vai
người thiếu phụ. Những lọn tóc vàng sáng ónh ánh, Angêlic muốn giấu mớ
tóc đi.
- Vì sao bà cứ muốn gặp lại tôi ? - Rescator hỏi.
- Bởi vì ông là người duy nhất có thể cứu chúng tôi.
- A! Bà vẫn còn nghĩ đến những con người ấy ? - ông ta kêu lên, tỏ vẻ phật
ý ra mặt.
- Làm sao mà tôi quên họ được ?
Con mắt nàng lại trở về với dòng chảy của chiếc đồng hồ cát. Cách từng
quãng đều đặn cái dụng cụ đó lại quay ngược
lên và Rescator lại chỉnh lại bằng một động tác gần như lơ đãng. Lúc này
chặc là Ônôrin đang ngủ phía trong kia, trên chiếc gường to kiểu Văngđê
đặt trong gian bếp, nhưng vẻ trong sáng của đứa trẻ đã lớn mà Angêlic
nhiều lần nhìn ngắm một cách vui thích, bây giờ đang bị vẩn đục. Nó giật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.