TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1929

Angêlic nhìn về phía sau. Những cánh buồm trên các con tàu đang đuổi
theo ngày một to lên. Những đợt sóng cồn, có ngọn phủ đầy bọt báo hiệu
sắp sửa
ra khơi. Bờ biển mờ dần. Gió có vị mặn và thổi mạnh hơn. Đường chân trời
bị che sau màn sương đang mở rộng ra.
Ra khơi rồi!... Nhưng liệu có quá chậm không ?
Nàng nhìn Rescator và thấy ông ta cũng nhìn nàng từ sau khe hở của chiếc
mặt nạ.
Nàng nghĩ ông ta sắp sửa đuổi nàng đi, rằng chỗ của nàng không phải trên
khoang thượng. Đuổi nàng đi với giọng mỉa mai là chuyện ông ta thường
làm đối với nàng.
Ông ta không nói năng gì. Nàng có cảm giác ông ta nhìn mình như thế vì
mọi việc đang đi theo chiều hướng rất xấu và đây là giờ phút đáng buồn.
Nàng, người đã giữ vững được niềm tin cho đến lúc này, bắt đầu thấy sợ.
- Có muộn quá không ? - nàng hỏi.
Giữa lúc đó, Ônôrin dướn người lên từ trong cánh tay nàng, và chỉ một
điểm trên đường chân trời:
- Ở chỗ kia kìa - nó vui vẻ nói - có chim.
Chim... đấy là những con tàu.
Chúng hiện ra, từ chân trời đi tới và cản cả lối ra của vùng vịnh.
Trong chốc lát, số tàu đi tới nhiều không sao đếm xuể. Bị kẹt giữa lũ tàu
đang đến gần này và hạm đội hoàng gia, tàu Gunxbôrô giống như con mồi
bị dồn tới đường cùng bị vay kín và rồi ra cũng chẳng còn phép gì để có thể
đương đầu với tất cả những địch thủ đã tập hợp nhau lại hòng kết liễu đời
nó.
Một tiếng kêu cũng đầy vẻ hoài nghi và sửng sốt như
thế bật ra từ miệng đoàn thuỷ thủ đang ở tư thế sẵn sàng chiến đấu. Lần này
thì quá lắm. Họ có thể chiến đấu nhưng sẽ không thắng nổi và mọi con
đường có thể chạy thoát đều đã bị khoá chặt.
Hầu như ngay lập tức, Rescator kêu to và phá lên cười. Ông ta không sao
nói được vì cười dữ quá nên bị nghẹn thở và ho sặc sụa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.