TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1930

Vĩnh biệt thành phố La Rôsen! Thành phố của chúng ta, vương quốc của
chúng ta! Vĩnh biệt Nhà Vua của chúng ta!...
Họ quỳ thụp xuống, nước mắt giàn giụa.
*
* *


- Vẫn còn trông thấy đất liền - Rescator vừa nói vừa đến gần Angêlic, nhìn
nàng một cách nghiêm khắc qua khe hở của mặt nạ - Bà có quay lại để nhìn
một lần nữa những bến bờ mà bà sẽ rời bỏ vĩnh viễn hay không, thưa bà ?
Angêlic lắc đầu:
- Không - nàng nói.
- Với một người đàn bà, thế là thiếu tình cảm. Bà không nên giữ mãi mỗi
hận thù. Bà không thể lại ở đằng kia một nỗi tiếc thương, một kỷ niệm, một
người thân nào ư ?
"Một đứa con chết - nàng nghĩ - một nấm mồ ngoài rừng Niôn... Chỉ có thế
thôi"
- Tôi mang đi tất cả những gì là thân thiết đối với tôi - nàng vừa nói, vừa
ôm chặt Ônôrin vào lòng - kho báu duy nhất của tôi.
Và, cũng như mọi lần khi Rescator tò mò muốn tìm hiểu nàng, nàng cảm
thấy như mình bị rình mò và sự quan tâm của ông ta lại là mối đe doạ đối
với nàng.
Một
cảm giác mệt mỏi không sao tả xiết, đè năngj lên hai vai nàng. Đấy là sức
nặng của những giờ phút nàng vừa sống qua, đấy là sức nặng của cả cuộc
đời nàng vào lúc mà số phận lại khép cánh cửa phía sau nàng và sẽ không
mở ra nữa. Nàng cảm thấy hai cánh tay nhức mỏi vì đã bế Ônôrin quá lâu.
- Tôi mệt lắm rồi - nàng nói bằng thứ giọng của người sắp chết - Ôi, mệt
quá đi thôi, tôi buồn ngủ...
Trong thứ ánh sáng riêng biệt của căn buồng, Angêlic không biết những gì
đã xảy ra trong khoảng thời gian từ lúc nàng thốt ra những lời đó cho đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.