TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1934

- Có ai đấy không? - nàng hỏi to - Ngài ở đây à, thưa ngài. Không có ai đáp
lại ngoài nhịp thở của biển khơi và tiếng vỗ bập bềnh của sóng. Nhưng
Ônôrin đã bị đánh thức và vừa lồm cồm ngồi dậy vừa ngáp. Angiêlic cúi
xuống bế con bằng một cử chỉ che chở, và kiêu hãnh vì nàng đã nhiều lần
giữ được cho
cái sinh linh yếu ớt này thoát khỏi sự đe doạ của những hiểm nguy. - Lại
đây con bé bỏng của mẹ - nàng thì thào - không sợ gì nữa. Chúng ta đã ở
ngoài biển rồi. Nàng đi tới cửa kính và ngạc nhiên khi thấy cửa có thể mở ra
một cách dễ dàng. Vậy thì nàng đâu phải là tù binh... Bên ngoài trời vẫn còn
sáng. Nghe rõ tiếng bước chân thuỷ thủ đi đi lại lại trên boong tầu, trong khi
những ngọn đèn đầu tiên đã được thắp. Sóng dịu nhẹ và một vẻ thanh bình
toát ra từ con tàu cướp biển đơn độc giữa đại dương trống trải, tưởng chừng
như trước đó vài tiếng đồng hồ, nó chưa hề phải đối mặt với cái chết. Người
ta chỉ thấm thía ý nghĩa của sự sống một khi cái chết cầm chắc kề sát bên
cạnh. Có người nào đó vẫn ngồi dựa cửa vụt đứng dậy và Angiêlic thấy
ngay bên cạnh gã người Mo khổng lồ đêm vừa rồi đã pha cà phê cho mình.
Anh ta trùm đầu bằng tấm khăn len trắng của người Marốc và khoác một
khẩu súng mút có báng khảm bạc, giống như những tên lính cấm vệ của
Mulai Ismail mà nàng đã từng thấy. - Các bạn tôi ở đâu? - Nàng hỏi. - Mời
bà đi - gã người Mo đáp - ông chủ bảo tôi dẫn bà đi khi nào bà tỉnh dậy. ***
Giống như mọi chiếc tàu khác được dùng để chở hàng hay cướp bóc, chiếc
Gunxbôrô không có khả năng tiếp nhận hành
khách. Khoang dành cho thuỷ thủ đoàn ở dưới boong trước chắc chắn có
chỗ nhưng không thể chứa nhiều hơn. Vì vậy, người ta phải để cho những
kẻ di tản ở trong một phần của khoang boong dành cho giàn pháo được
nguỵ trang của chiếc tàu cướp biển. Xuống hết một cầu thang ngắn,
Angiêlic nhận ra đám bạn hữu của mình đã bắt đầu được xếp đặt một cách
tuỳ tiện giữa các khẩu pháo. Nhìn chung, các giá súng với những thanh
đồng lớn được phủ vải, có thể dùng để đặt các bọc đồ sơ sài của họ. Ánh
ngày vẫn còn rớt lại trên boong, nhưng ở đây, dưới tháp, trời đã thẫm lại
trong thứ ánh sáng mầu hồng đục lờ từ một ô cửa mở ở thành tàu rọi tới.
Vừa bước vào, Angiêlic đã bị hỏi dồn: - Bà Angiêlic! Mọi người nghĩ là bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.