kiếm được lợi lộc gì trong việc chia cách tôi với những người bạn cuối cùng
của tôi? - Quá khứ gây cho bà sự hổ thẹn lớn lao tới mức bà run sợ đến thế
khi nghĩ rằng mọi người đã biết ư? Nàng trả lời, và những tiếng nói cứ tràn
qua môi mà không có sự can dự của ý thức. - Đã đi đến nửa đường đời, và
đã sống nhiều, có con người nào xứng đáng với danh hiệu ấy lại không có
trong ký ức của mình một đôi điều hổ thẹn cần phải che dấu? - Vậy là sau
cơn thịnh nộ, bà lại trở về với triết lý suông đấy. "Thế là - nàng nghĩ - mình
đã trở nên gần gũi một cách lạ lùng với con người này. Tại sao?" - Ông nên
biết rằng - nàng nói tiếp như thể đang nói với một người bạn - tâm tính
những người theo đạo Tin lành
này khác hẳn chúng ta. Họ khác ông và những người trong đoàn thuỷ thủ
của ông. Ông đã xúc phạm kinh khủng cô gái khốn khổ Abighen khi nói với
cô ta một cách suồng sã như thế và nếu họ phát hiện ra rằng tôi có thể phụ
hoạ, thì dù là tôi đi nữa, vẫn mang tai tiếng đấy. Thình lình, xảy ra điều đã
có lúc nàng mong đợi một cách vô thức. Ông kéo nàng dịch sát vào mình và
ôm chặt lấy, làm nàng phát đau lên. Vẫn trong tư thế ấy, ông đẩy nàng đi vài
bước và nàng cảm thấy mình đứng áp vào lan can của thành tàu. Một cú
trao lắc đưa nàng đến đối diện với ngọn nước bắn tung cao của đợt sóng.
Nàng nhận ra ở phía trên đầu mình, cái đỉnh bù xù nhợt nhạt của bọt nước.
Một thứ ánh sáng mờ câm lặng, ánh sáng của mặt trăng bị lớp mây dày đặc
che phủ, nhưng trong phút chốc, chọc thủng qua mây, rải lên mặt biển một
ánh phản chiếu màu bạc xỉn. - Có thật không? - Rescator nói - có thật có
nhiều khác biệt giữa những người theo đạo Tin lành ấy với những người
trong đoàn thuỷ thủ của tôi? Giữa ông mục sư đáng kính tóc bạc mà tôi vừa
thoáng nhìn thấy với tôi, tên kẻ cướp tàn bạo của tất cả các vùng biển trên
trái đất?... Giữa cô Abighen đứng đắn và tiết hạnh với một kẻ tội lỗi khủng
khiếp trong bản chất con người bà... ? Nhiều khác biệt ư?... Khác
những gì hả bà bạn thân yêu? Hãy nhìn quanh chúng ta đây này... Lại một
đám bụi nước bắn vào vỏ tàu hắt lên làm ướt mặt Angiêlic và vì khiếp sợ
cái vực thẳm tối tăm mà ông đang buộc mình phải nhìn xuống, nàng đưa
bàn tay ra bíu lấy tấm áo chẽn bằng nhung của ông. - Không - ông nói -
chúng ta không có gì khác nhau cả. Chúng ta chỉ là một số những con