TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1948

người, cùng đáp chung một con tàu, giữa đại dương! Trong khi nói với
nàng, đôi môi ông gần kề một cách nguy hiểm với môi nàng. Chừng nào
chúng chưa chạm sát vào nhau, nàng vẫn còn có thể đổi chọi với ông.
Nhưng lúc này nàng đang hoảng hốt vì cảm thấy mình tự buông thả. Nàng
cũng chẳng còn biết gọi tên là gì sự bấn loạn kỳ cục đang tàn phá nàng. Đã
lâu lắm, nàng chưa trải qua một lần nào như thế này. Nàng tự nhủ: sợ hãi,
và chính nó, ham muốn. Ý nghĩ cho rằng ông dùng ma lực để chế ngự mình
và lôi mình vào một tình thế bắt buộc khiến nàng cứng rắn lên. "Nếu cả
buổi tối nay chúng ta ở trên tàu như thế này - nàng nghĩ - chúng ta sẽ phát
điên lên tất cả và sẽ giết lẫn nhau cho bằng hết trước khi kết thúc cuộc hành
trình". Và vàng quay đi đến nỗi môi của tay tướng cướp lướt nhẹ qua thái
dương nàng. Chỉ cảm thấy cú va chạm mạnh của chiếc mặt nạ bằng da, và
thế là thoát ra khỏi cái
ghì ôm chặt cứng, nàng lùi ra xa, quờ quạng tìm chỗ bấu víu. Nàng còn
nghe giọng nói của ông, vẻ giễu cợt: - Việc gì bà phải tránh? Tôi chỉ có ý
định mời bà dùng bữa chiều thôi mà. Bà sẽ cảm thấy khoái trá nếu bà là
người thích ăn ngon, bởi vì tôi có một người đầu bếp tuyệt vời. - Ông nghĩ
thế nào mà dám đề nghị với tôi như thế nhỉ? - Nàng nói với vẻ phẫn nộ -
Nghe ông nói, cứ như thể trong cung Vua ấy! Tôi phải chia sẻ với số phận
của bạn bè tôi. Và với người bị thương, ông Bécnơ. - Ông Bécnơ? Cái
người bị thương được bà chăm sóc hết sức dịu dàng đó phải không? - Đấy
là người bạn tốt nhất của tôi. Ông ấy đã giúp tôi và con tôi... - Này, theo ý
thích của bà, tôi vui lòng chấp nhận việc hoãn trả món nợ bà còn mắc,
nhưng khi coi trọng khoang boong ẩm ướt hơn phòng riêng của tôi thì bà
sai lầm đấy, bởi vì theo tôi, bà có vẻ là một người sinh ra vốn đã kém chịu
rét. Mà này, bà đã làm gì với chiếc áo choàng bà mượn của tôi đêm ấy? -
Tôi không biết nữa - Angiêlic nói và cảm thấy có lỗi. Nàng ấp bàn tay lên
trán cố nhớ lại. Có lẽ nàng đã bỏ quên. - Tôi... tôi nghĩ rằng tôi đã bỏ lại ở
nhà - nàng nói. Và đột nhiên ngôi nhà ở La Rôsen với chiếc lò sưởi đã
nguội tắt hiện ra trước mắt nàng. Nàng thấy lại, một cách rõ ràng,
những bộ bàn ghế đẹp đẽ, những đồ đạc bằng đồng sáng choang trong nhà
bếp, những gian buồng mờ tối, ngời lên con mắt tròn lấp lánh của chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.