TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1963

hết sức vẫn không mở được ra. Phải mất một lúc lâu ông ta mới lấy lại được
bình tĩnh. Dường như ngạc nhiên về sự im lặng của ông ta nàng ngước nhìn
ông ta và thấy mặt ông tái đi vì giận dữ. - Tôi phẫn nộ khi bà tự dẫn mình
đến chỗ đạo đức giả - Ông ta nói không rào đón - Chính tôi mới không
xứng đáng với bà. Đừng tưởng có thể lừa tôi một cách dễ dàng. Tên tôi như
vậy, tức là tôi khờ khạo chứ gì... (1) (Chú giải: Trong tiếng Pháp, Berné có
nghĩa là kẻ bị lừa. ) Nhưng tôi biết... Tôi
có một niềm tin, nếu không phải là chắc chắn, ràng bà thuộc về một thế giới
khác với thế giới của tôi. Vâng, thưa bà. Tôi biết rằng trước mặt bà, tôi chỉ
là một gã lái buôn tầm thường. Nàng nhìn ông ta, và với một dự cảm sợ hãi
nào đó, nàng nắm lấy hai bàn tay ông ta đang chìa ra. - Bà Angiêlic ạ, tôi là
bạn của bà. Tôi không hay biết điều gì đã ngăn cách bà v ới tất cả những gì
thuộc về bà và tấm thảm kịch nào đã đưa bà đến cảnh khốn cùng ở nơi tôi
tìm thấy bà... Trái lại, điều tôi biết là người ta đang săn đuổi bà, người ta
ghét bỏ bọn bà, như những con chó sói săn đuổi đàn súc vật không chịu rú
lên như chúng. Bà đã tìm thấy nơi nương náu ở chỗ chúng tôi, và ở đấy, bà
đã được sung sướng. - Chắc chắn là như vậy, ở đây tôi sống sung sướng -
nàng nói rất khẽ. Nàng nâng bàn tay ông ta lên áp vào má mình, trong một
cử chỉ kính cẩn và dịu dàng khiến ông ta rùng mình. - Ở La Rôsen, tôi
không dám nói với bà - ông ta nói với giọng nghẹn ngào - bởi vì lúc đó tôi
cảm thấy giữa hai chúng mình có một khoảng cách mênh mông. Nhưng
hôm nay hình như chúng mình đã tìm lại được nhau, cùng khốn quẫn như
nhau. Chúng mình đang đi sang Thế giới Mới, và bà cần đến sự bảo hộ, có
phải thế không nào? Nàng gật đầu xác nhận. Đáng ra chỉ
cần trả lời đơn giản: "Vâng, tôi đồng ý!" và giã từ luôn cái số phận thấp hèn
mà nàng từng nếm trải. - Tôi yêu mến các con ông - nàng nói - tôi muốn
được giúp đỡ ông, ông Bécnơ ạ, nhưng... - Nhưng... - Vai trò người vợ đòi
hỏi một số phận sự nào đó! Ông ta nhìn nàng chằm chằm. Ông ta vẫn nắm
bàn tay nàng và nàng cảm thấy các ngón tay ông ta đang run lên. - Bà có
làm vợ không mà sợ các nghĩa vụ đó? - ông ta hỏi dịu dàng (vẻ ngạc nhiên
rung lên trong giọng nói của ông ta). Ít ra thì cá nhân tôi không làm bà ác
cảm chứ? - Làm gì có chuyện đó - nàng nghiêm khắc phản đối. Bất ngờ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.