TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1992

khó tin nối liền vị lãnh chúa oai phong vùng Tuludơ với kẻ giang hồ bốn
biển, giờ đây đứng trước mặt nàng. - Thế à-nàng nói với vẻ sững sờ khó
tả... - ông là chồng tôi ư? - Tôi đã từng là thế đấy... Liệu hôm nay còn lại
những gì? Tôi thấy hình như ít lắm mà. Và ông cười, nụ cười riễu cợt nàng
từng quen biết. Tiếng kêu thét vẫn thường vang lên trong tâm hồn nàng:
"Chàng vẫn còn sống" lúc này chỉ
dội lại một âm vang chết choc và tan nát, không còn lại chút gì của cái ánh
sáng rực rỡ của niềm vui mà nàng đã nuôi dưỡng trong các giấc mơ từ bao
nhiêu năm nay. " Chàng còn sống... nhưng chàng cũng đã chết: người đàn
ông đã yêu mình... đã hát và không còn hát được nữa. Và tình yêu... và
tiếng hát sẽ không còn gì làm chúng có thể sống lại được... không bao giờ".
Ngực nàng đau nhói như thể trái tim sắp vỡ tan. Nàng muốn tìm lại hơi thở
nhưng không tìm được. Một vực thẳm tối tăm ôm chụp lấy nàng, nhấn chìm
nàng, đưa nàng vào tận cõi vô thức với bao điều khủng khiếp và cũng thật
diệu kỳ. Cho đến khi đã tỉnh lại, trạng thái đó vẫn chế ngự nàng. Nỗi ám
ảnh về một thảm họa không tránh được và niềm hạnh phúc không tên, cả
hai cùng chia sẻ con người nàng. Lạnh và ấm, bóng tối và ánh sáng lần lượt
thay nhau chiếm giữ nàng. Nàng mở mắt. Hạnh phúc ở kia, dưới dạng một
người đàn ông đang đứng cạnh giường nàng, với những đường nét của
khuôn mặt mà giờ đây nàng không còn chối bỏ. Rắn rỏi, nổi bật, cân đối
hơn trước vì các vết sẹo dường như đã bị xóa mờ, khuôn mặt in dấu lớp bụi
của tuổi tráng niên, chính là khuôn mặt Giô phây đờ Perac. Điều làm nàng
khó chịu nhất là ông không hề cười. Ông nhìn nàng, chẳng chút xúc động,
vẻ xa xăm tưởng như đến lúc này vẫn chưa nhận ra nàng. Bởi chưng trong
đầu óc mù mịt của Angielic vẫn còn nguyên vẹn ý tưởng cho rằng sự thần
kỳ bao năm mơ ước nay đã thành đạt, nàng quên đi vẻ lạnh lùng, và hướng
về phía ông với một bộ mặt hăm hở. Ông làm một cử chỉ chặn nàng lại: -
Thưa bà, tôi xin bà. Bà đừng nghĩ rằng nhất thiết phải tạo ra một sự nồng
nhiệt giả vờ. Ngày xưa có thể tôi không khước từ, nhưng cái đó đã bị dập
tắt trong tim của cả hai chúng ta rồi. Angielic sững người như bị chận đứng
ngay lập tức. Thời khắc vẫn trôi qua. Trong im lặng nàng nghe một cách rõ
ràng tiếng gió rít bên ngoài, qua các dây néo và các lá buồm, giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.