TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2056

và những người Tin lành có thể được tạo lập thì chính Lơ gan đã đề ra. Thế
nhưng ông ta vẫn ngần ngại trước khi gọi người thủy thủ trưởng để yêu cầu
anh ta nhận thêm người mới. Nhưng lão gù dị dạng, còn lâu mới chia sẻ nỗi
nghi ngờ với ông chủ, đã tỏ ra hết sức vui lòng. Một cái nhăn mặt giống
như một nụ cười làm cái miệng bị chém hoác ra để lộ mấy chiếc răng sâu.
Gã biết rõ là gã thiếu người. Sau khi có mấy người phải lên bờ ở Tây ban
nha, số còn lại là vừa khẳm. Năm người bị thương ở La rôsen làm tình thế
thật rắc rối. Có thể nói họ đang điều hành con tàu chỉ với một nửa số người
cần phải có. - Các vị tình nguyện thế là tốt lắm - Rescator
nói với bốn người La Rôsen-Các vị biết tiếng Anh chứ? Họ biết vừa đủ để
hiểu các mệnh lệnh của gã gù. Ông ta giao mấy người cho gã rồi trở lại cầu
thang đi lên lầu sau. - -- -- -- -- -- -- -- - Đứng tựa lan can bằng gỗ thiếp
vàng, ông cũng chẳng quay đi để tránh những vệt sáng rọi tới từ khoang
boong, nơi trú đỗ của những người Tin lành vừa đột ngột chìm vào đêm tối.
Angiêlic ở đấy, giữa những con người mà ông cảm thấy thù nghịch. Phải
chăng nàng đang cùng với họ chống lại ông? Hoặc ngược lại nàng cũng như
ông, đơn độc giữa hai thế giới? Không ở bên này, không ở kia. Bóng tối
thình lình bao phủ con tàu. Người ta đã đốt đuốc đốt đèn lên, Apđula quỳ
mọp cạnh chiếc bình đất nung, đang thổi hồng rực các hòn than, với sự thận
trọng của người nguyên thủy thức canh ngọn lửa vĩnh cửu. Nỗi buồn
phương Bắc và những lo âu giữa các ranh giới phân cách địa cầu đang đè
nặng lên trái tim kẻ giang hồ bốn biển, cũng như tất cả mọi người đi biển
trên thế giới này, những kẻ táo tợn đang đi theo sự dẫn đường của những
ngôi sao bất động và mò mẫm trên mặt biển lúc này đã trở nên mù mịt.
Không còn sợ băng giá, không một dấu hiệu bào báo trước sẽ có bão.
Nhưng tâm trí Giôphrây đờ Perắc vẫn chìm trong lo âu và phiền muộn. Lần
đầu tiên
trong cuộc đời đi biển của ông, con tàu không còn thuộc về ông nữa. Một
ranh giới chia cách làm đôi. Các thuộc hạ của ông không được thoải mái,
bởi họ cảm thấy ông chủ của họ đang lo lắng. Ông không còn khả năng để
làm họ yên lòng. Trọng lượng của tất cả những con người ấy mà ông phải
gánh là quá nặng và ông đang cảm thấy chán ngán. Ông đã biết những ngã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.