TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2078

sự cương quyết của Giôphrây đờ Perắc đã chặn được lưỡi dao tử thần. Cùng
với Nicôla Perốt và gã Anhđiêng, ông phải vất vả lắm mới khống chế được
người cha đang nổi điên lên. - Trời tru đất diệt cái ngày chúng ta đặt chân
lên cái con tàu này - ông ta rít lên, cặp mắt nhìn nhớn nhác - Tôi sẽ giết cái
thằng khốn khiếp kia bằng chính tay tôi, tôi thề như vậy. - Sau Chúa, tôi là
người chủ duy nhất trên tàu - Rescartor trả lời gay gắt - chỉ tôi mới có
quyền thi hành công lý. - Tôi sẽ giết cả ông - Mécxơlô nói, mặt ông ta tái
đi. Bây giờ thì chúng tôi biết ông là ai rồi, một tên cướp, một kẻ đê tiện đầu
cơ thịt người, không ngần ngại đem đàn bà, con gái chúng tôi làm phần
thưởng cho quân lính của ông và rồi sẽ bán chúng tôi, các nhà đại thương
gia La Roossen, như bán nô lệ, Nhưng chúng tôi sẽ chơi với ông... Trong
không khí im lặng nặng nề, nghe rõ tiếng ông ta thở hổn hển. Giôphrây đờ
Perắc vẫn đứng trước mặt Apđula ủ rũ và đang run lập cập. Một nụ cười kỳ
quái làm méo mó nét mặt bình thường của ông và nom ông có cái gì đáng
sợ. - Tôi hiểu xúc động của ông, ông Mécxơlô ạ - ông nói một cách bình
tĩnh - tôi lấy làm tiếc về sự cố đó. - Chỉ đơn giản là sự cố thôi à! - ông thợ
làm giấy nấc lên. Kẻ làm ô danh con gái tôi! Nỗi thống khổ mà một đứa trẻ
bất hạnh phải... Ông ta so vai lại và úp mặt vào hai bàn tay, khóc nức nở.
Ông Mécxơlô, tôi van ông - Angielic nói - Hãy nghe chúng tôi nói đã này.
Nhờ trời chúng ta đã đến kịp. Rồi Bécti sẽ qua khỏi cơn sọ hãi. Và bài học
vừa rồi xẽ giúp nó thận trọng hơn trong tương lai... Nhưng ông thợ làm giấy
tỏ ra không nghe bất cứ điều gì. Và mọi người không ai dám bỏ ông ta, sợ
rằng ông ta giận quá, ông ta có thể làm liều. Bécti đã tỉnh lại, tỏ ra khá bình
tĩnh. - Bố! Bố! - Cô gào lên. Ông Mécxơlô liền đến đứng cạnh để con gái
yên tâm. Việc Bécti trở lại khoang boong đã làm cho tất cả mọi người sôi
sục và sợ hãi đến rụng rời. Được ông bố và gã Anhđiêng dìu đi, cô ta rên rỉ
như sắp chết và chốc chốc lại rú lên những tiếng kêu cuồng loạn. Người ta
đặt cô vào chỗ nằm tạm bợ bằng rơm, phủ chiếc áo khoác. Cô ta đẩy bà mẹ
ra, nhưng chẳng hiểu sao lại bíu lấy
Angielic. Nàng buộc phải ngồi xuống chiếc ghế con trong khi các câu hỏi,
những lời than thở, những câu chuyện và những chi tiết khó tin nhất bay
qua bay lại trên đầu. - Những linh cảm của ông đúng đấy, ông Manigô ạ -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.