TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2080

là lão thuyền trưởng? Cái kẻ đáng ngờ mà bà đã giao nộp chúng tôi ấy, có
phải không? Câu nói làm nàng choáng váng. Ông mất trí rồi chăng? Một số
người đứng cạnh ông ta cũng ngước nhìn nàng với bộ mặt nghiêm khắc và
cứng cỏi như vậy. Chút ánh sáng yếu ớt trong khoang boong tàu càng làm
nổi rõ vẻ chòng chọc ở những cái nhìn của họ ẩn dưới các cặp lông mày cụp
xuống, những cái nhìn căng thẳng, đầy quyền uy đang đòi phải trả nợ. Nàng
đưa mắt tìm Gabrien Bécnơ và thấy ông ta đứng trong đám đông mặt cũng
lạnh băng, đầy vẻ nghi ngờ. Do cảnh ăn không ngồi rồi mà cuộc hành trình
bắt mọi người phải chịu đựng, rồi những điều qua tiếng lại kéo dài hết ngày
này qua ngày khác, khiến họ đang tự tìm lấy kẻ thù. Có thể vì ở đây không
có những người Thiên chúa giáo để cho họ nguyền rủa. - Tôi chẳng bênh
vực ai cả. Tôi chỉ đặt lại các sự vật vào đúng chỗ của nó. Bécti sống thế
nào, gặp tai họa thế nấy. Nó thiếu ý tứ, còn các ông thì có để mắt gì đến
đâu. Ai giao nộp các ông, tôi ư? Nàng mất hết bình tĩnh. - Các ông đã quên
là tại sao các ông trốn khỏi La Rôsen à? Tại sao các ông lại ở đây? Các ông
không biết sao?... Các ông bị bỏ tù ... tất! Và nàng nói một cách lộn xộn về
tất cả những gì nàng moi được từ Bômiê và Đêgrê. Bọn
cảnh sát biết hết về họ. Vị trí của từng người Tin lành đã được đánh dấu
trong nhà tù và trên các tàu galê. Không một cái gì có thể cứu nổi họ. - Nếu
các ông có bị bắt, bị bắn thì không phải là do những người đã giúp các ông
gây ra đâu. Tôi không giao nộp các ông... Ít nhiều đã ở biển, các ông thừa
biết, cho một lúc năm chục người lên tàu mà không chuẩn bị trước là như
thế nào rồi. Người của họ phải ăn bánh quy và thịt ướp ngay từ hôm đầu
tiên để dành thức ăn tươi cho con cái các ông. - Còn đàn bà chúng tôi thì họ
dành để làm gì? - Viên luật sư cười khẩy. - Và cho chính ông ta - Manigô
nói, vẻ khinh khỉnh - Bà Angielic ạ, bà đừng có làm ra vẻ ngây thơ nữa.
Chẳng nhẽ ông ta giúp chúng ta như vậy mà lại không đòi hỏi một sự đền
bù nào cả hay sao? - Chắc chắn là không. Về việc đó chính ông có thể bình
luận với ông ấy. - Bàn luận với một tên cướp? - Ông nợ ông ta mạng sống,
như vậy có nhiều quá không? - Gớm, bà cứ làm to chuyện! - Không to
chuyện đâu. Điều đó ông biết rõ lắm mà, thư ông Manigô. Ông chẳng nằm
mơ thấy con rắn quấn cổ ông đến ngạt thở mà đầu rắn lại là ngài Tômát,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.