Nàng nhớ lại mình đã đột ngột nắm chặt lấy cánh tay chàng lúc đó đang
đứng bên cạnh. Nàng thậm chí còn thấy dưới mu bàn tay cái cảm giác
về một bắp thịt cuồn cuộn, rắn chắc như gỗ, sau lớp vải nhung. Chàng đứng
đó! Đôi môi nàng vẫn hằng mơ ước, nay nổi rõ dưới chiếc mặt nạ cứng với
biết bao nồng cháy và tràn đầy sức sống. Nàng không còn phải đuổi theo
một cách vô vọng hình ảnh chập chờn của kỷ niệm. Niềm tin chắc chắn ở
cái hiện thực mà bây lâu nay vẫn chỉ là mơ ước chiếu rọi xuống tâm hồn
nàng niềm hạnh phúc lớn lao. Nàng đứng trước mặt chàng, không dám
động đậy, không nhìn thấy bất cứ một cái gì khác không thuộc về chàng. Ở
phía đằng kia của con tàu, người ta đang sửa soạn để chiều nay vứt xác kẻ
vừa bị hành hình xuống biển. Tình yêu... cái chết. Tấm vải thời gian tiếp tục
được đan dệt, với những sợi tơ của số phận chằng chéo vào nhau, có sợi tạo
ra cuộc đời và có sợi tàn phá cuộc đời. - Tôi nghĩ rằng bà trở về chỗ của bà
đi thì tốt hơn - cuối cùng Giôphrây đờ Perắc nói. Nàng cụp mắt xuống, tỏ ra
rằng mình hiểu và mình biết nghe lời chàng một cách ngoan ngoãn. Chắc
chắn, không phải tất cả mọi sự vật cản ngăn cách hai người đã sụp đổ hết.
Song cái phần còn lại có quan trọng gì đâu. Một ngày nào đó tình yêu sẽ
sống lại, với nàng và cả với chàng. Bà Manigô đột ngội quay về phía Bécti
và văng vào mặt cô ta một câu sát sàn sạt.
- Này con rận dơ dáy kia. Thế là mày mãn nguyện nhé. Trong lương tâm
mày đã có cái chết của một người đàn ông. Thế là xảy ra một cuộc cãi vã ồn
ào. Mặc dầu vẫn tỏ ra kính trọng bà vợ ông chủ tàu, bà Mécxơlô không thể
không bênh con. - Bà luôn ghen tị với sắc đẹp của con gái tôi, trong khi các
con gái bà... - Ối dào, cô Bécti nhà bà thì đẹp quá đi rồi, cô ta chả đã trật áo
lót ra trước mặt một người da đen là gì. Qua đó mới thấy con gái bà chưa có
kinh nghiệm gì cả, bà bạn láng giềng ạ!... Cuối cùng thì mọi người cũng
kéo được họ ra, không phải vất vả. - Này đám đàn bà kia, có im lặng đi
không! - Ông Manigô gầm lên-Không phải lúc để các mụ giật tóc nhau, mà
phải giúp đỡ nhau ra khỏi cái tổ ong vò vẽ này. Quay về phía mấy người
bạn, ông ta nói thêm: - Tôi nghĩ rằng sáng nay, khi lão ta bắt buộc phải giới
thiệu cuộc hành hình, chính là lão ta đánh hơi được sự chuẩn bị của chúng
ta. Cũng may mà chưa bị lộ. - Không phải là lão ta không nghi ngờ một cái