TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2095

gì đó-tay luật sư lầu bầu với vẻ lo lắng. Họ im bặt khi Angielic xuất hiện.
Các cánh cửa đã đóng lại sau lưng nàng và người ta nghe rõ tiếng dây xích
khóa nhốt mọi người kêu lanh canh. - Không còn bóng gió xa xôi gì nữa.
Chúng ta đúng là những người tù! - ông Manigô còn nói tiếp một câu
nữa. Gabrien Bécnơ lúc ấy không có mặt. Ông ta vừa được hai thủy thủ dẫn
đi một cách thận trọng, nhưng hết sức chắc chắn, đến trước mặt Đức ông
Rescartor. "Lạ lùng thật - ông nghĩ. Vừa rồi trong khi ta nói chuyện với
nàng, nàng đã đánh cho ta một cái nhìn đích thực của tình yêu. Liệu ta có
nhầm không? Khi người tín đồ Tin lành bước vào, ông vẫn còn đang suy
nghĩ về phút giây chưa từng có ấy. - Mời ông ngồi, thưa ông - Giôphrây đờ
Perắc nói và chỉ chiếc ghế ngay trước mặt ông ta. Gabrien Bécnơ ngồi
xuống. Thái độ lịch sự của chủ nhân cũng chẳng nói với ông ta được chút gì
rằng ông ta thắng, ông ta có lý. Sau một khoảng im lặng vừa đủ để hai đối
thủ hỏi thăm nhau, cuộc đấu bắt đầu. - Ý định của ông kết hôn với bà
Angielic đến đâu rồi? - Rescartor hỏi bằng một thứ giọng đùng đục, có pha
lẫn chút nhạo báng. - Tôi thấy không cần thiết phải nói đến những chuyện
ấy. - Tôi lại thấy là cần thiết. Tôi quan tâm đến người đàn bà ấy. Tôi thích
nói về chuyện đó. - Bà ta cũng muốn kết hôn với ông sao? - Đến lượt ông
Bécnơ cũng giễu cợt. - Chắc chắn là không. Tiếng cười của người đối thoại
khá là khó hiểu đối với người tín đồ Tin lành và làm tăng gấp bội sự thù hận
của ông ta. Tuy thế ông ta vẫn giữ được bình tĩnh. - Có
lẽ ông muốn tôi hiểu cho nên mới gọi tôi đến đây, thưa ông phải chăng bà
Angielic đã chịu khuất phục trước sự trơ trẽn của ông, và đang sửa soạn phá
nát cuộc đời bà ấy, và tình bạn của bà ấy để làm vừa lòng ông? - Quả thật
có phần nào như thế trong ý định của tôi. Và lần này, nếu thế thì ông trả lời
sao? - Tôi nghĩ bà ấy có nhiều lý do để không rơi vào cạm bẫy của ông -
Ông Bécnơ nói quả quyết - Bà ấy đến chỗ tôi để quên đi cuộc đời đau khổ
trước kia. Bà ấy biết rất rõ cái giá của sự bình yên. Bà ấy không thể để mặc
cho ngọn gió mang đi tất cả những gì đã gắn bó chúng tôi. Những năm
tháng của tình bạn, của sự cảm thông, của tương thân tương ái... Tôi đã cứu
sống con gái bà ấy. - À này, cả tôi cũng thế. Như vậy ở đây chúng ta là tình
địch thuộc những hai người đàn bà mà đáng ra chỉ có một. - Con bé đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.