TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 214

các lâu đài.
Một nỗi lo âu bỗng làm cho tim nàng se lại.
- Ôi, Tuludơ! - nàng thì thầm - Ôi, Lâu đài học vui!
Angiêlic có linh cảm rằng mình sẽ không bao giờ còn được thấy lại Tuludơ
và lâu đài của vợ chồng nàng nữa.
PHẦN III: NHỮNG HÀNH LANG CỦA ĐIỆN LƠ LUVRƠ

CHƯƠNG 24

- Đủ rồi, Tôi đang suy sụp vì đau buồn, vậy mà vẫn còn phải chịu đựng
những kẻ ngu đần ở quanh mình. Nếu tôi không phải lo giữ gìn cho xứng
với cương vị mình, tôi đã chẳng ngần ngại gì mà không lao đầu qua ban
công này để chấm dứt cuộc đời.
Những lời lẽ chua chát đó lêu lên với giọng the thé, khiến Angiêlic chạy vội
ra cửa sổ phòng mình. Nàng trông thấy một phụ nữ to béo mặc quần áo ngủ,
khuôn
mặt bị che khuất sau chiếc mùi xoa đang cúi xuống ở ban công nhà bên
cạnh. Một phu nhân khác lại gần người phụ nữ đang thổn thức khiến bà này
vung tay lên rối rít.
- Bà ngốc ơi, cứ mặc tôi, đã bảo mà! Chỉ vì sự ngu ngốc của các bà mà tôi
chẳng bao giờ chuẩn bị sẵn sàng được. Dù sao điều đó cũng chẳng quan
trọng gì. Tôi đang có tang, và chỉ tự chôn vùi mình trong đau buồn. Chẳng
có ai quan tâm gì nếu tôi đầu bù tóc rối như con quạ!
Người phụ nữ hất tung mớ tóc để lộ một khuôn mặt đầm đìa nước mắt, bà
này tuổi trạc ngoài ba mươi, có những nét thanh tú, quý phái nhưng đã bắt
đầu tàn tạ.
- Nếubà Vanbanh ốm, ai làm đầu cho tôi bây giờ? - bà ta gào lên thê thảm.
Tất cả các bà đều chân tay lóng ngóng, khác gì con gấu làm trò xiếc!
- Thưa phu nhân,... - Angiêlic cất tiếng.
Hai cái ban công kề nhau, chỉ cách nhau một sải tay ở giữa cái phố hẹp này
của thị trấn Xanh Giăng đờ Lui, mà tất cả các khách sạn đều đã chật ních

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.