Nàng thờ ơ đối với tất cả, ngay cả đối với Abighen, cô gái công bằng, ngay
cả với Giôphrây đờ Perắc, người chồng mà nàng đã mất biết bao công tìm
kiếm.
"Mình bắt đầu hiểu mình và chàng không thể cùng nhau chung sống nữa.
Chàng đã thay đổi quá nhiều. Trừ phi xưa nay chàng vẫn như thế mà mình
không biết, như việc chàng thà chết chứ không chịu nhượng bộ, chẳng hạn
chàng đã hưởng thụ đầy đủ cuộc sống nên đối với chàng, kéo theo những
đứa trẻ vào cái chết cũng chẳng có gì là quan trọng. Đàn ông có thể tự cho
phép họ làm vậy, chứ đàn bà chúng mình thì không, vì chúng mình có trách
nhiệm đối với những cuộc đời nhỏ nhoi ấy. Người ta không có quyền cố
tình tước đoạt cuộc sống của một đứa trẻ . Đó là kho vàng quý báu nhất của
nó. Nó đã yêu cuộc sống biết chừng nào! Nó biết giá trị của cuộc sống lắm
chứ".
- Bà Manigô - nàng nói lớn - Bà phải đi tìm chồng bà và thuyết phục ông ấy
đưa ra những điều kiện bớt khắt khe hơn. Tôi không tin là ông ấy làm bà sợ
với
cái kiểu la hét đâu. Bà đã từng nghe những tiếng la hét khác và ông ấy phải
hiểu rằng Rescartor sẽ không bao giờ chịu nhượng bộ nếu không trả lại tàu
cho ông ấy.
Bà Manigô lo trả lời và Angielic trông thấy hai giọt nước mắt đau buồn ở
khóe mắt bà ta.
- Tôi không thể đòi chồng tôi phải đầu hàng, bà Angielic ạ. Làm như thế là
giết chết ông ấy. Nếu trở lại nắm quyền, liệu Rescartor có tha chết cho ông
ấy không?
Cả hai người ngồi im. Angielic năn nỉ:
- Cứ thử xem, bà Manigô,... Sau đó đến lượt tôi, tôi cũng sẽ cố gắng. Tôi sẽ
xuống lại hầm tàu để thuyết phục Rescartor nhân nhượng.
Bà vợ lão chủ tàu đứng lên và thở dài. Sau khi Abighen và bà Care trở về,
bộ tham mưu những người Tin lành họp lại trong phòng hàng hải đồ để
nghiên cứu khả năng cập bến và hỏi ý kiến các thủy thủ thạo nghề biển.
Đám người bạo loạn Tây Ban Nha náo động. Chúng bắt đầu sợ. Angielic
nghe lõm bõm những lời chúng nói với nhau bằng giọng cổ. Chúng tính