TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2191

cục mịch người Canada: "Giữa chúng ta chỉ có một sống một chết mà
thôi!".
- Ít ra thì những người tôi cử đến gác các ô cửa sập cũng phải canh giữ cẩn
thận chứ?
- Thì cứ hy vọng như thế! Nhưng chúng ta không thể nào biết được mọi thứ
cạm bẫy người ta chăng ra trong cái mớ bòng bong này.
Manigô thở dài não nề.
- Tôi sợ rằng đối với họ chúng ta chỉ là những kẻ đánh nhau tồi và lái
thuyền tồi... Nhưng mặc! Đã đâm lao thì phải theo lao. Hãy cẩn thận, anh
em ạ, và sẵn sàng hy sinh nếu cần. Biết đâu số phận lại chẳng chiều lòng
chúng ta. Chúng ta có vũ khí. Khi tan sương mù, chúng ta sẽ biết mình đang
ở đâu. Đất liền không còn xa nữa. Nó ở mạn này này. Nghe tiếng sóng vỗ
thì biết tàu chắc đang đậu trong một cái vũng yên lặng. Cho dù xuồng
không trở lại,
chúng ta cũng có thể lên bờ bằng xuồng. Và chúng ta đã đông người lại có
vũ khí. Ngay cả những khẩu đại bác trên tàu cũng trong tay chúng ta.
Chúng ta sẽ trinh sát, thế nào cũng tìm thấy và đem nước ngọt về. Sau đó
chúng ta sẽ dùng vũ khí áp giải Rescartor và đồng bọn lên đất liền, rồi cho
tàu chạy thẳng đến vùng hải đảo.
Nhưng lão không làm cho người ta yên lòng được.
- Tôi nghe cái gì như tiếng xích sắt ấy - Mécxơlô nói.
- Tiếng sóng vỗ đấy
- Tiếng sóng nào?
- Có thể là một con tàu khác - Lo Gan nói.
- Nghe cứ như tiếng xích sắt ở La Rôsen khi người ta kéo căng ra giữa vũng
tàu và bến tàu cho tới ngọn tháp Xanh - Nicola ấy.
- Ông nằm mơ đấy.
- Tôi cũng nghe thấy - một người khác nói
Họ chờ đợi.
- Sương mù chết tiệt! Giá là thứ sương mù lương thiện như ở quê mình,
nhưng quả thật chưa bao giờ tôi gặp loại sương mù này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.