Manigô vẫn trong trạng thái căng thẳng.
- Ngài định làm gì chúng tôi đấy - Ông ta hỏi - Bây giờ đã đến lúc nói ra rồi
đấy, thưa ngài! Nếu cái chết đón chờ chúng tôi thì bày ra cái trò hề đón tiếp
này phỏng có ích gì?
- Ông hãy nhìn quanh ông kia. Không phải là cái chết mà là sự sống... Bá
tước nói với một cái khoát tay rộng ra khắp cảnh sầm uất trước mặt.
- Tôi hiểu rằng như thế tức là ngài hoãn lại cuộc hành hình đúng không?
- Đúng thế, tôi hoãn lại.
Những khuôn mặt nhợt nhạt và mệt mỏi của những người Tin lành hồng
hào lên. Họ đã dũng cảm chuẩn bị cho cái chết của họ và vẫn còn nghi ngờ
nhớ lại lời nói không thương xót "Ăn miếng trả miếng" mà chàng đã ném
vào họ.
- Tôi cũng tò mò muốn biết lòng khoan dung của ngài đang che giấu cái gì?
Mécxơlô lầu bầu.
- Tôi sẽ bộc lộ hết cho ông thấy và tính tò mò của ông sẽ được
thỏa mãn. Vì đằng nào thì các ông cũng có nợ máu đối với tôi, thưa các
ông, đối với những người của tôi mà các ông đã giết chết, trong đó có hai
người là bạn thân thiết nhất của tôi.
- Chúng tôi phải trả giá nào đây?
- Nhà quí tộc dẫm dẫm chiếc ủng đỏ xuống lớp cát đỏ.
- Ở lại đây và xây dựng một hải cảng có thể trở lên giàu có hơn, rộng lớn
hơn và nổi tiếng hơn La Rôsen.
- Đây là điều kiện để giải thoát chúng tôi?
- Phải... nếu quả thật sự giải thoát là để con người theo đuổi một sự nghiệp
của cuộc sống.
- Ngài bắt chúng tôi làm nô lệ cho ngài phải không?
- Tôi hiến cho các ông một vùng đất kỳ diệu.
- Trước hết, đây là đâu? - Manigô hỏi.
- Chàng trả lời cho họ biết là hiện giờ họ đang ở một nơi trên bờ biển Đâu
Ixt, miền đất trải dài từ Bôxton đến tận Hải cảng - Hoàng gia ở Tân Êcôxờ,
tiếp giáp ở phía nam với ban Niu Oóc, ở phía bắc với Canada và là một
phần của mười ba bang xứ thuộc địa của Anh quốc.