- Có
Nàng đưa tay lên che mắt để nhìn những người đang tới cho rõ.
- Đấy là những người còn rất trẻ, hình như thế. Có một người cầm cây đàn
ghita.
Tiếng nói chết lịm trên môi. Cánh tay nàng rơi xuống. Trong một lúc nàng
thấy như một hiện tượng thoát xác. Thân thể nàng còn đấy, nhưng trống
rỗng, nàng hóa thành một pho tượng chỉ có thị giác là còn sống. Nàng
không tồn tại nữa, nàng đã chết, nhưng nàng còn trông thấy.
Nàng trông thấy họ... hai chàng kỵ sĩ đang
đi tới. Và nhất là người đi đầu... rồi người kia nữa. Nhưng người đi đầu là
có thật, còn người kia, chàng thị đồng cầm cây đàn ghita, chỉ còn một cái
bóng hay là, cái bóng đó cũng chết rồi.
Hai chàng đến gần. Ảo ảnh sắp tan biến. Nhưng hai người càng đến gần nét
mặt của họ càng rõ thêm. Đấy là Phlôrimông, nụ cười của chàng trai sáng
lóe, đôi mắt vui tươi và sống động.
- Phlôrimông.
Cậu nhảy xuống mình ngựa và kêu lên.
- Mẹ!
Rồi cậu bắt đầu chạy trên ngọn đồi, hai tay dang rộng.
Angielic cũng muốn lao lên, nhưng chân nàng bị hẫng và nàng ngã khuỵu
xuống trên hai đầu gối.
Chính trong tư thế đó nàng đã ôm con vào lòng. Phlôrimông cũng quì gối,
hai tay ôm cổ mẹ, mái tóc nâu đặt trên vai nàng.
- Mẹ ơi! - Cậu nói - Cuối cùng thì mẹ đây rồi. Con đã không vâng lời mẹ,
con đã đi tìm cha để về cứu mẹ. Cha đã không về kịp thời vì mẹ đã ở đây.
Bọn lính chúng không làm hại mẹ chứ? Nhà vua không bỏ tù mẹ, con sung
sướng quá chừng, mẹ ơi!...
Angielic ôm thật chặt cái thân hình mảnh dẻ của con vào lòng. Phlôrimông,
người bạn nhỏ của nàng, chàng hiệp sĩ nhỏ của nàng!
- Mẹ biết, con trai của mẹ ạ! - Nàng thì thầm với giọng đứt quãng - Mẹ biết
là mẹ sẽ tìm thấy con. Con đã đến xứ sở đầy cầu vồng như con đã thấy
trong mơ.