TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2437

Chương 17.:

Trong mấy ngày vừa qua, Angiêlic cảm thấy có lòng quý trọng đặc biệt đối
với những người đồng đội của Perắc. Họ tỏ rõ một tinh thần kỷ luật đáng
khâm phục và thái độ bình tĩnh của họ nói lên lòng tin tưởng của họ đối với
người chỉ huy. Đội ngũ hỗn hợp của họ có mấy người nước ngoài: Anh, Tây
ban nha, và cả những người Pháp bỏ trốn xứ, những người này được coi là
kẻ thù trong con mắt các binh sĩ Pháp đang rình đối phương ở trại Catarung.
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều đã đi vào trong đồn ngửng cao đầu, theo chân
Perắc; và đám sĩ quan Pháp đã không phản đối. Hai bên đã cùng nhau tiệc
tùng thậm chí còn cùng hát caa nhảy múa.
Nhưng họ luôn luôn giám sát lẫn nhau. Perắc đến trò chuyện với ông
Lômêni rồi đi chào hỏi những người chỉ huy của bộ lạc Algôngcanh và
Huyrông và sai người mang biếu họ thuốc lá và ngọc trai.
" Bọn chúng hãy cuốn gói đi cho rảnh! Lạy chúa! Cho chúng cút hẳn đi-
Angiêlic nghĩ bụng".
Nhưng trong lúc chờ đợi, cần phải đóng kịch, phải để mắt tới mọi
cái, không được để lộ sự sợ hãi hay sốt ruột thật là khó. Tất cả mọi người
đều bồn chồn nghi ngại.
Angiêlic ra giếng lấy nước khi kéo xô nước đánh đai sắt nặng lên, nàng gọi
Canto đang ở cạnh đó:
- Lại giúp mẹ một tay đi con trai!
Chàng trai kiêu kỳ đáp lại:
- Mẹ cho con là hạng người nào thế? - Đấy là công việc của đàn bà chứ!
Angiêlic tái mặt và do phản xạ nàng nắm xô nước hất tung vào người con:
- Này thì cho ông tướng tỉnh đầu óc ra! Chả lẽ tướng lừng danh lại phải
giúp mẹ xách nước nhỉ!
Rồi nàng lại thả cái xô không xuống giếng, mím chặt môi giận dữ. Canto
ướt như chuột lột, long lanh đôi mắt dữ tợn. Angiêlic cũng tròn mắt nhìn
con.
Ông già Macolê người chứng kiến duy nhất đứng gần đó, vừa tiến lại vừa
cười nhe hàm răng móm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.