TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2529

Chương 1:

Cơn bão vẫn lồng lộn điên cuồng. Nước mưa lẫn tuyết chảy quất vào mặt,
những chiếc măngtô càng thêm nặng. Dưới cây rừng, đoàn người vẫn tiến,
chân kéo lê trong bùn đất, chỉ có những người đội hai chiếc xuồng là may
mắn không bị ướt. Thế nhưng họ lại bị vướng vào các bụi cây rậm rạp nên
vẫn cần phải có hai người cầm rìu nhỏ đi hộ tống.
Angielic ngẩng đầu lên và trong ráng xanh của rừng, nàng thấy thác nước
dựng lên những cột trắng, những cột mốc biên giới. Các thác nước đổ ào ào
giống như những người lính canh trong những cánh rừng châu Mỹ. Đâu đâu
cũng xuất hiện và tuyên bố: "Các ngươi không qua được đâu!"
Lần này hình như chúng vừa cao hơn lại vừa có vẻ dữ tợn hơn tất cả những
thác trước. Một trận mưa rào ập tới, nước lăn xuống mặt nàng đang ngẩng
đầu lên và Angielic bỗng rùng mình.
Nàng đã bị ướt sũng. Nước luồn vào mọi chỗ. Chiếc áo choàng bằng vải thô
bền là thế mà vẫn bị ngấm ướt và không bảo vệ được bé Ônôrin nàng đang
bế trên tay, trong chiếc áo măng tô che mưa. Mọi người dừng lại trước
những thác nước, chán nản; họ ngước những cặp mắt không hồn nhìn lên
đỉnh thác.
Giôphrây đờ Perắc đến chỗ họ, kéo theo con ngựa giống màu đen. Ông đưa
họ tới trú dưới một mỏm đá nhô ra. Chỉ cho họ những thác nước, ông nói:
- Phía sau, ở trên đó là Vapaxu.
- Nếu chúng ta không tìm thấy ai cả thì sao? Người Pháp có thể đã qua đó
hoặc cả những người Irôqua nữa. Các bạn của chúng ta có thể đã chết và
túp lều đã bị đốt cháy.
- Không thể thế được - Perắc nói - Vapaxu được canh gác tốt lắm. Muốn
đến được đó phải biết xem ở đó có gì, vậy mà chưa ai biết được điều ấy cả.
- Bốn người trên ấy của ngài có thể đã chết rồi - Clôvix tiếp lời - Ôcônen
nói đã hai tháng nay rồi ông ta không thấy họ.
- Không, họ không chết - Perắc đáp.
- Sao vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.