TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 265

người đã đi rồi, Angiêlic nhận ra là cả hai ông Lôdăng và Uymie cũng đã
biến mất.
- Ta phải quay về điện Tuylơri lúc năm giờ chiều, nàng bảo chị Mácgô. Bây
giờ ta đến đợi ở nơi nào gần đấy, trong một quán ăn, để mua ít thức ăn và
giải khát.
Nàng thân mật khoác tay chị hầu Mácgô và dựa người vào chị ta. Nàng nhỏ
người hơn chị hầu, điều này có lẽ cắt nghĩa vì sao Mácgô gây cho cô chủ
một ấn
tượng lâu dài đến thế. Bây giờ nàng hiểu rõ chị ta lắm rồi: bộp chộp, nóng
tính và dễ bị xúc phạm. Mácgô có lòng trung thành kiên định đối với gia
đình Perắc.
- Có lẽ chị cũng muốn ra đi chứ? - Angiêlic đột ngột hỏi - Chính tôi cũng
chưa thể nào hình dung nổi mọi chuyện rồi sẽ diễn ra như thế nào. Chị đã
thấy đám người hầu không chờ đợi lâu la gì mới bày tỏ nỗi lo sợ của họ! Và
có lẽ họ làm thế cũng không sai đâu.
- Tôi không bao giờ bắt chước đám đầy tớ, - Mácgô nói với giọng khinh bỉ,
đôi mắt sáng rực như than hồng.
Suy nghĩ một lát, chị nói tiếp:
- Về phần tôi, cả cuộc đời đều xoay quanh một niệm duy nhất. Tôi đã được
đặt cùng với ông Bá tước vào chung một cái thùng của một bà nông dân
công giáo, khi bà ấy đem ông Perắc về Tuludơ trao lại cho bố mẹ. Việc đó
xảy ra sau vụ dân làng tôi bị tàn sát, kể cả mẹ đẻ của tôi, là người vú nuôi
ông Perắc. Lúc đó tôi chưa đầy bốn tuổi, nhưng vẫn nhớ mọi chuyện như in
trong óc. Cậu bé Perắc gãy hết cả xương và rên khóc thảm thiết. Tôi đã cố
lau sạch khuôn mặt nhỏ đẫm máu của cậu, và thấy cậu khát quá, tôi phải
cho cậu nuốt một ít tuyết đang tan. Lúc ấy tôi đã không bỏ mặc cậu ấy, thì
ngày nay tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ
mặc ông Perắc, cho dù bản thân tôi có bị xử tội chết phơi xác trên đống rơm
ở ngọn tháp của một lâu đài.
Angiêlic không trả lời, mà chỉ dựa người mạnh hơn vào Mácgô, và áp má
một lúc lâu vào vai chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.