TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2668

- Nhưng chỉ có hắn mới làm được những chiếc bàn là vừa nặng lại vừa nhẹ.
Chả bao giờ chúng ta còn cần phải thổi đỏ than lên nữa.
Trời yên ả, sáng dần: Một thế giới kiệt quệ còn chưa bừng tỉnh. Trong các
căn phòng của trại, ban ngày mà vẫn xám xịt, bởi tuyết rơi ngập kín các cửa
sổ.
Nhưng khi vừa kéo được cánh cửa ra phía sau thì ánh sáng ngày ngạo nghễ
ùa vào. Thiên nhiên mỉm nụ cười trinh trắng gần như của buổi nguyên sơ,
tuyết trắng tinh, thanh khiết, vòm trời xanh sáng minh màng, vầng thái
dương tỏa ánh vàng và những dáng cây mềm mại tuyệt vời vươn lên không
trung nom như những cây nến đang cháy.
- Cứ để nguyên như vậy, đẹp quá! - Cô bé Ônôrin reo lên và lao ngay ra
ngoài, khoái chí lăn lộn trên đệm tuyết.
Những người đàn ông vớ lấy xẻng để mở rộng lối ra. Ở một vài chỗ, phía
gió thổi mạnh nhất, tuyết ngập lút mái nhà. Mọi người đành vật với những
đám tuyết trong suốt, không nắm bắt được, với đám hơi nước lạnh băng cứ
trượt khỏi tay họ, họ quần nhau trong bầu không khí ngọt ngào, êm diu, hơi
thổi của họ biến thành những đám mây nhỏ trong suốt đang trên mặt đất bị
tuyết bao phủ.
Rất nhạy cảm với vẻ đẹp tràn đầy màu sắc thiên nhiên dù nó đầy những
nguy hiểm chết người, Angielic cho rằng một ngày đẹp như vậy không thể
đem lại chết chóc hay thất vọng. Họ sẽ trở về... Nàng bắt đầu yên tâm làm
việc, cố không để trí tưởng tượng phóng đại các sự việc.
Khoảng chín mười giờ sáng, một tiếng kêu làm nàng chạy bổ ra ngoài. Mọi
người chỉ cho nhau những tảng tuyết lớn đang lở ra ở phía vách đá.
- Tuyết lở rồi..
- Nhưng mà ai có thể làm tuyết lở kia chứ? Ai? Giắc Vinhô rống lên - Hãy
nhìn xem, thưa bà. Họ chứ còn ai nữa!...
Mọi người nhìn kỹ thì thấy hai dáng người trên vách đá dựng đứng, đang từ
từ đi xuống, từ mỏm đá này sang mỏm đá khác bằng cách bám vào cành
cây.
- Đúng họ rồi!..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.