TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2720

ông nhận thấy rằng sự có mặt của Angielic tự nó đã là một phương thuốc
màu nhiệm. Ông muốn tránh cho nàng khỏi sự mệt mỏi, nhọc nhằn đã làm
nàng rộc rạc, mắt thâm quầng. Thiếu ngủ đã làm nàng sút đi trông thấy. Tuy
thế, hễ đêm nào không đi thăm các bệnh nhân của mình hình như nàng cảm
thấy lúc ngủ dậy, nàng sẽ thấy họ lại chết cả hoặc đang ngắc ngoải. Nàng tự
buộc mình mỗi đêm phải đi một vòng, thăm hết lượt các bệnh nhân, cúi
xuống xem xét họ. Nàng kéo chăn
lên cho họ, đặt bàn tay lên vầng trán nóng rực của họ, giúp họ uống vài
ngụm thuốc, thủ thỉ vào tai họ những lời động viên.
Trong trạng thái đờ đẫn, khó chịu, họ nghe thấy tiếng nàng, tận hưởng âm
điệu du dương, êm dịu như làn hương, như những cái vuốt ve chỉ dành
riêng cho họ, và khi nàng cúi thấp nữa xuống phía họ, che lấp ánh sáng lờ
mờ của ánh đèn hoặc bếp lửa, họ bỗng cảm thấy sung sướng hít được cái
hơi đàn bà của nàng qua kẽ hở của thân áo trên và chiếc cổ áo tim tím. Một
niềm sung sướng vụng trộm, do nhớ nhiều hơn là thèm khát, họ nhớ tới tình
mẫu tử ấm áp, nàng trả lại cho họ cảm giác êm đềm tuyệt diệu của thời thơ
ấu mà họ không bao giờ quên được.
Một buổi tối kia, Lômêni Sămbo tưởng rằng ông sẽ chết mất. Trong tâm trí
ông tất cả tâm trí cứ mờ nhạt dần như chìm trong làn sương. Ông đã bước
vào một thế giới khác, ở phía bên kia cánh cửa mà ông chưa bao giờ dám
mở ra. Qua cánh cửa hé mở, ông nghe thấy tiếng người nói, ngửi thấy mùi
thức ăn, tiếng ong ong ồn ào. Tất cả những tiếng động quen thuộc ấy đọng
lại và bỗng mang một ý nghĩa mới mẻ. Ông thấy chúng thật đặc biệt, thậm
chí đó còn là hương vị
của cuộc sống. Cuộc sống mà ông chưa từng được thưởng thức. Còn bây
giờ ông đang đi vào cõi vĩnh hằng, toàn thân ông đều cảm nhận thấy, dù là
lơ mơ, rằng cái chết dang dở. Và ông, một kẻ suốt đời mong tới ngày chết,
mong tới lúc được gặp Chúa, nay lại thấy nuối tiếc phải rời bỏ chốn trần tục
đắng cay này. Nước mắt ông chảy dài trên má. Ông nghẹn ngào, cảm thấy
cô đơn và nóng lòng chờ Angielic tới thăm nơi buồng kho tối tăm này, vì
biết rằng nàng sẽ là bà tiên giúp ông cải tử hoàn sinh. Khi nàng tới, nàng
chỉ nhìn một cái là lập tức hiểu ngay nỗi lo âu của bá tước và trấn an ông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.