TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 273

thái thẫn thờ quen thuộc với nàng, truyền đi khắp các mạch máu của nàng
niềm hưng phấn tinh tế mà chẳng mấy chốc đã biến thành một ngọn lửa bốc
lên hừng hực.
Người đàn ông trẻ cảm nhận điều đó. Hắn khẽ cười và càng tỏ ra chăm chút
và khéo léo hơn. Thấy thế nàng lại cố chống đỡ với bản thân. Nàng quay
đầu
đi, rên khe khẽ "không, không". Nhưng sự chống đỡ bị đánh bại mau chóng
và chẳng bao lâu nàng phải nhượng bộ và hoàn toàn khuất phục. Hai người
rời nhau ra, Angiêlic cảm thấy xấu hổ không bờ bến. Nàng vùi mặt vào
trong hai bàn tay. Nàng muốn chết đi, để không bao giờ thấy lại ánh sáng
ban ngày.
Im lặng và vẫn thở hổn hển, viên sĩ quan thắt lại dây lưng. Hắn nói:
- Người gác bây giờ chắc phải đên rồi. Đi thôi.
Thấy nàng không động đậy, hắn cầm cánh tay nàng, đẩy nàng ra ngoài góc
tối, nàng giằng tay ra nhưng vẫn lặng lẽ bước theo hắn. Hổ thẹn hun đốt
lòng nàng tựa như một thanh sắt nung đỏ. Không bao giờ nàng còn có thể
nhìn Perắc hay hôn bé Phơlôrimông được nữa. Tên Vácđơ này đã tàn phá,
tiêu diệt hết thảy. Nàng đã mât đi điều quý giá duy nhất còn sót lại với
mình: ý thức về tình yêu trong sáng của nàng.
Dưới chân cầu thang, một tên lính gác Thụy Sỹ khoác cổ áo trắng và áo
chẽn màu đỏ và vàng đang huýt sáo, chống tay vào chiếc giáo dài, cạnh một
cái đèn lồng đặt dưới đất. Trông thấy viên đại úy của mình, anh ta đứng
nghiêm chào.
- Không có tên lưu manh nào ở quanh đây chứ? - gã Hầu tước hỏi.
- Thưa ngài, tôi chưa thấy bóng tên nào. Nhưng trước khi tôi tới chắc ở kia
mới xẩy ra chuyện
gì bẩn thỉu.
Giơ cao cây đèn, anh ta chỉ một vũng máu to trên mặt đất và nói:
- Cái cổng vườn Công chúa để ngỏ ra phía bến cảng. Tôi đã dò theo những
vệt máu. Tôi đoán là chúng đã quẳng nạn nhân xuống nước...
- Thôi được, anh gác ạ. Canh phòng cho cẩn thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.