TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2740

anh ta bị lòa vì ánh sáng phản chiếu của tuyết, một trong những căn bệnh
khủng khiếp nhất của các cuộc viễn du mùa đông.
Mí mắt anh ta đỏ và sưng phồng, có những vảy kết trắng nhờ nhờ của bệnh
phong. Nom thực dễ sợ! Anh ta gào lên:
- Có ai ở đằng ấy không? Tôi đoán ra các người nhưng tôi không nhìn
không rõ lắm...
Người thổ dân đi cạnh anh ta cầm súng và nhìn các họng súng chĩa vào
mình nói với vẻ rầu rĩ.
- Các ngươi là ai? Từ đâu đến? - Đácrơbuxt hỏi.
- Tôi là Paxiphic Giuxrăng, ở Xôren nhưng tôi từ Norigiơuoc ở Kenơbéc
tới. Tôi có đem theo một lá thư của cha Đoócgiơvan gửi cho đại tá đờ
Lômêni - Sămbo.
Anh ta nói thêm:
- Liệu các ông có bắn tôi không đấy? Tôi chả làm điều gì có hại cả. Tôi
cũng là người Pháp như các ông, cũng nói tiếng Pháp.
Bệnh mù dở làm anh ta rất khó chịu. Chắc anh ta cảm thấy bị phó mặc vào
những người mình gặp, thậm chí không đọc được trên mặt họ ý định từ chối
hay bằng lòng. Cuối cùng, Đácrơbuxt đã nhận ra người mà ông ta rất hay
gặp ở Kêbếch, "người hiến" cho cha Đoócgiơvan từ bốn năm nay.
Và động tác đầu tiên của nam tước tựa như là nuốt phải vật gì khó chịu, có
vị đắng như mật. Nhưng lòng thương người vẫn thắng và ông bỗng trở nên
hồ hởi:
- Tội nghiệp con người bất hạnh! Anh ta làm sao thế này? - Và quay về phía
Phlôrimông:
- Người này ở chỗ cha Đoócgiơvan và được ông ta cử đến.
- Hình như anh ta đã tới Catarung thì phải? - Cậu thanh niên nhíu mày nói
- Đừng bắn tôi - Người kia lặp lại, hết quay sang phía này lại sang phía
khác, theo hướng tiếng người nói với anh - Tôi không phải là kẻ thù của các
vị. Tôi chỉ đem tới đây một bức thư cho bá tước đờ Lômêni.
- Nhưng tại sao anh lại sợ chúng tôi bắn khi chỉ mới nhìn thấy anh thôi nhỉ?
- Phlôrimông hỏi - Liệu anh có phải tự trách vì những hành động xấu xa của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.