TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2872

Mọi người rùng mình. Người ta ngập ngừng đi ra phía trước nhà chan hòa
ánh nắng mà âm vang tiếng nói gay gắt và ồm ồm vẫn còn đuổi theo:
For ever!... For ever!... FOR EVER!
CHƯƠNG 5

- Cứ như là người ta nói về chiếc áo dài màu đỏ ấy - Angiêlic cáu kỉnh.
Sự nhẹ nhõm của một bữa ăn trưa kèm theo những câu kinh thánh cũng
không thể làm tan sự khó chịu do những lời quở trách của mục sư gây nên
sau bữa ăn. Angiêlic ở lại trong vườn cỏ để tìm hiểu các thứ cỏ đã trồng ở
đây. Nàng bóp nát từng cây cỏ trên đầu ngón tay để phân biệt mùi hương
của chúng. Đàn ong mật vo ve lượn quanh trong không khí oi nồng. Nỗi
nóng lòng gặp lại Giôphrây vẫn bám riết lấy nàng. Đối với nàng thế giới
như trống không và sự có mặt của nàng trong ngôi làng người Anh này xem
ra kỳ lạ, không thể tha thứ được,
như khi nằm mơ thấy người ta bắt đầu tự hỏi mình đang làm gì ở nơi này và
nhận thấy có một cái gì đáng ngờ mà không giải thích được.
- Nhưng Môpectuy làm gì mà lâu thế - nàng nói lớn với Canto-Nhìn xem!
Trời đã về chiều! Vậy mà ông ta vào ở trong rừng chưa về, với cả ngựa
nữa!
- Con đi vào rừng - Canto nói và lập tức bước nhanh ra đầu làng. Nàng
trông thấy cậu bé đi tới màn cây xanh bao bọc khắp xung quanh. Nàng
muốn nói to với cậu ta: "Không, con đừng đi vào trong đó, Canto! Canto,
con trai của mẹ, con chớ đi vào trong rừng..." Nhưng cậu ta đã biến mất ở
khúc quanh của con đường dẫn tới trại nuôi cừu.
Nàng đi vào nhà ông Bengiamin, trèo lên cầu thang, lấy vũ khí, khoác áo
ngoài, đội mũ phớt và đi xuống. Các cô hầu gái ngồi cạnh cửa sổ, đang mơ
màng hay cầu kinh. Không muốn làm xáo động họ, nàng đi qua trước mặt
họ bước ra con đường rợp cỏ. Con bé Rôdơ An mặc chiếc áo dài đỏ lẽo đẽo
chạy theo phía sau nàng.
- Ôi, đừng đi, bà yêu mến - Nó lầm bầm bằng thứ tiếng Pháp vụng về khi
đến bên nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.