TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3085

Anh điêng và trong người họ mang dòng máu của giống người Mo.
Pêđrô, Gioăng, Phơrangxixcô, Lui... Nàng biết rõ tất cả những người này,
nhưng trong lúc đó nàng không thể nào nhận ra họ nữa. Họ là hiện thân của
một sức mạnh hung ác, lăn xả vào Côlanh trong khi ra sức giữ chặt ông ta,
hàm răng của họ nghiến kèn kẹt và bóng loáng quá trắng trên khuôn mặt
màu bánh mật của họ.
Côlanh vật lộn như con sư tử bị bầy chó săn lông đen tấn công. Ông ta dùng
nắm đấm tả xung hữu đột và tự mình làm mình bị thương do đấm vào cái
gù của chiếc mũ sắt, và ông ta tránh né một cách dữ dội đến mức nhiều khi
lôi cả những người đang bám vào quần áo ông ta và hất họ lăn kềnh xuống
đất.
Cuối cùng thì ông ta rũ cả gối dưới sức nặng của những người này. Bị níu
vai xuống ông ta ngã vật về phía sau. Một mũi dao chĩa thẳng vào người
ông ta.
Angiêlic hét lên:
- Đừng giết ông ấy!
- Bà đừng sợ gì hết, thưa bà - tiếng nói của Đông Gioăng Anvaret cất lên -
Chúng tôi chỉ đánh mà thôi. Chúng tôi được lệnh bắt sống ông ta.
Đôi mắt đen kiêu kỳ và chứa đựng một sự lên án trịnh trọng của Đông
Gioăng Anvaret nhìn vào Angiêlic. Khuôn mặt khổ hạnh của ông
ta, lúc nào trông cũng hơi vàng vọt như thường lệ trên cổ áo xếp bồng kiểu
thời xưa.
- Mời bà đi theo chúng tôi, thưa bà. - ông ta nói với giọng ra vẻ trịnh trọng
nhưng oai vệ.
Nàng cảm thấy nếu nàng kháng cự lại, họ sẽ không ngần ngại gì mà không
dùng đến vũ lực. Họ vâng lệnh bá tước đờ Perắc, và chàng đã sống thân mật
với họ trong nhiều tháng ở pháo đài Vaxapu, nàng biết rằng đối với Đông
Gioăng Anvaret và thuộc hạ của ông ta, mệnh lệnh của bá tước là thiêng
liêng.
Một nỗi sợ hãi không sao tả xiết đào xoáy trong nàng như một cái lỗ hổng
đen ngòm và đây cũng chỉ mới là nỗi sợ hãi khi vừa hiểu sự thể sẽ ra sao
mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.