TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3334

Nàng bước chân ra cửa, cơn giông đằng xa vẫn gầm thét ở phía cuối đường
chân trời u ám. Nhưng làng xóm thì im lìm. Hình như ở Po - Roayan, người
ta ngủ yên giấc, lương tâm thanh thản.
Nàng đi xuôi con đường đồi đến tận những ngôi nhà đầu tiên dọc trên bãi
biển.
Tới gần nơi ở của Canto, nàng thấy ánh đèn qua ô cửa hé mở trên mái nhà
và dừng lại. Nó có ở nhà một mình không? Biết thế nào được với bọn trẻ!
Nhưng liếc nhìn vào phía trong, nàng mỉm cười. Cậu con trai đang ngủ, tay
vẫn với
một cái rổ to tướng đựng anh đào đặt cạnh giường trên ghế đẩu. Mặc dù cơ
bắp cường tráng trên một cơ thể thanh niên đẹp đẽ đắp sơ sài một tấm mền,
đối với nàng nó vẫn là thằng bé Canto má bánh đúc ngày trước, tối tối nằm
ngủ như một thiên thần. Dưới mái tóc xoăn một màu vàng cháy, trên gương
mặt rám nắng với đôi môi bĩu ra, có chút nũng nịu, hai vành mi dài bóng
mượt vẫn giữ vẻ trong trắng của tuổi thơ.
Nàng rón rén bước vào căn lều và đến ngồi ở chân giường con.
- Canto!
Cậu ta giật mình mở mắt.
Con đừng sợ. Mẹ chỉ đến hỏi con một điều. Con nghĩ thế nào về bà công
tước đờ Môđribua?
Nàng cố hỏi con một cách bất ngờ để nó không có thì giờ đề phòng và giấu
kín tâm tư như nó vốn có thói quen.
Cậu ta ngồi lên, tay chống thành giường và nhìn mẹ vẻ ngờ vực.
Angielic kéo rổ anh đào lại và đặt vào giữa hai mẹ con. Những quả anh đào
tròn mọng, óng ánh một màu đỏ trông thật thích mắt và muốn ăn.
- Con nói cho mẹ biết ý kiến đi - nàng nài nỉ - mẹ cần biết con nghĩ thế nào
về bà ta.
Canto nhá hai quả anh đào và nhả hạt ra.
- Một con đĩ - Cuối cùng cậu ta thận trọng tuyên bố - Một con đĩ gớm ghiếc
nhất con gặp trên đời.
Angielic không dám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.